Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ngoài cửa.
Mai Cơ ôm con thỏ tai dài kia, ngoan ngoãn đứng cùng một người phụ nữ thân hình tròn trịa.
Người phụ nữ hơi run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Vừa rồi chính là con bé này, chỉ vừa nắm lấy tay bà ta một chút, là đã làm cho bà ta không thể động đậy được.
Lúc này trong phòng có tiếng rầm rầm, cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Kẹt kẹt ——
Cửa sắt bị người ta kéo ra.
Tạ Thì kéo Tần Không Minh đi từ bên trong ra.
Mai Cơ một tay cầm lỗ tai con thỏ, để nó dựng thẳng lên, đồng thời nói chuyện: “Anh rất chậm nha.”
“Đứng nói chuyện thì không đau eo.” Tạ Thời vừa đánh nhau với Tần Không Minh một trận, trợn trắng mắt.
Mai Cơ không tiếp lời này, dò xét Tần Không Minh: “Chính là hắn sao?”
Tạ Thời: “Ừ.”
Mai Cơ giơ lỗ tai con thỏ: “Bắt được người rồi, vậy thì đi thôi.”
Mai Cơ ôm con thỏ, xoay người, khẽ khom người với người phụ nữ kia: “Quấy rầy rồi.”
Thần sắc người phụ nữ cứng ngắc: “Không… Không quấy rầy.”
–
Tạ Thời kéo Tần Không Minh xuống dưới, từ rất xa Tần Không Minh đã trông thấy bên cạnh chiếc xe phía dưới có một cô gái.
Cô gái ấy rất chói mắt.
Không chỉ là vì tướng mạo của cô, mà là cách ăn mặc áo ba lỗ quần cộc rộng, chân mang dép lào kia.
Có cô gái yêu cái đẹp nào mà lại ăn mặc như thế?
Quan trọng nhất chính là, cô gái này mặc thành như vậy, nhưng vẫn đem đến cho người ta một loại khí áp vô hình.
“Sơ Tranh tiểu thư.” Tạ Thời gọi một tiếng, nhét Tần Không Minh vào đằng sau.
Ánh mắt Tần Không Minh ánh mắt bị cản, chỉ có thể nghe thấy một giọng nói lạnh lùng.
“Quá chậm.”
Giọng nói ấy không hề chập trùng chút nào, lạnh như băng không có tình cảm.
Tạ Thời: “…”
Mai Cơ ở bên cạnh tặng cho cậu ta một ánh mắt, mặt như kiểu đang nói “em đã nói anh rất chậm rồi mà”.
Tạ Thời đau khổ nói: “Lần sau tôi sẽ cố gắng hơn.” Rõ ràng cậu rất nhanh mà!
Sơ Tranh không nói thêm gì nữa: “Lên xe đi.”
Mai Cơ lập tức ôm con thỏ, xách váy màu hồng lên xe, Tạ Thời gãi gãi đầu, lên xe thiết lập tuyến đường trở về.
Không gian trong xe rất rộng rãi, đằng sau không có chỗ ngồi, lúc này Tần Không Minh bị ném ở phía sau.
Sơ Tranh ngồi ở ghế ngồi trên lối đi nhỏ, đôi chân thon dài thẳng tắp giao nhau, mắt cá chân trắng nõn.
Một chỗ ngồi đơn giản bình thường, lúc này như có ánh sáng thêm vào, trở nên cấp cao đại khí hơn rất nhiều.
Tần Không Minh bị bịt miệng, Mai Cơ ngồi xổm ở bên cạnh hắn ta, xé băng dán dán miệng ra, sau đó ôm con thỏ, cũng không đi ra, cứ vậy mà nhìn hắn ta.
Tần Không Minh: “…”
Tướng mạo của Mai Cơ rất ngoan ngoãn, mềm manh đáng yêu, là loại tướng mạo mà ai cũng sẽ thích.
Nhưng lúc này bị cô bé nhìn chằm chằm như thế, Tần Không Minh không thấy thích một chút nào, chỉ cảm thấy toàn thân không thoải mái.
Bao gồm cả toàn bộ trong xe đều âm trầm.
“Cô… Cô muốn thế nào?” Tần Không Minh nhìn về phương hướng Sơ Tranh.
Rất rõ ràng, cô gái này mới là người có tiếng nói nhất.
Ngón tay Sơ Tranh đắp lên thành ghế dựa, đầu ngón tay như có như không gõ nhẹ mấy cái: “Hỏi anh mấy câu, không cần căng thẳng.”
Tần Không Minh: “…”
Sao hắn ta có thể không căng thẳng chứ.
Rơi vào tay Vấn Tiên Lộ, còn có thể tốt đẹp nổi à?
“Cô… Cô muốn hỏi cái gì?” Tần Không Minh sợ chết, cho nên mới phí hết tâm tư chạy trốn.
Sơ Tranh chậm rãi hỏi: “Nhiệm vụ của Tinh Sương, người thuê liên hệ với anh là ai?”
Hai chữ Tinh Sương này tựa như một quả bom, làm đại não vốn đã kinh hồn táng đảm của Tần Không Minh chết máy tại chỗ mấy giây.
Vì sao hắn ta lại chạy trốn?
Chính là bởi vì việc này.
Bây giờ ngay cả người của Vấn Tiên Lộ cũng đã tới hỏi…
“Tôi nói cho cô biết… Cô có thể tha cho tôi không?”
“Anh cho rằng bây giờ anh rời đi, có thể sống được không?” Sơ Tranh lạnh lùng nói: “Anh có quyền lựa chọn sao?”
Sắc mặt Tần Không Minh tái nhợt đi mấy phần, đôi môi khẽ run lên.
Nếu như hắn ta có quyền lựa chọn, thì sẽ không lựa chọn chạy trốn.
Người phía sau muốn diệt khẩu, không chạy sẽ phải chết.
–
Tần Không Minh tất nhiên cũng là sinh vật không biết sống nhờ phi pháp, nhưng sau khi hắn ta sống nhờ thì bị người ta phát hiện.
Đối phương nửa uy hiếp, nửa dùng lợi ích dụ dỗ, cho nên Tần Không Minh mới làm việc cho người kia.
Không thể nói là người, đối phương cũng là kẻ sống phi pháp nhờ.
Thân thể này của hắn ta là luật sư, trước lúc này đã rất nổi tiếng, thuộc về nhân tài kiệt xuất trong ngành luật sư.
Có thể là vì nguyên nhân này, đối phương mới cảm thấy hứng thú với hắn ta, cũng để hắn ta gia nhập.
Sau khi gia nhập quả thật cũng đã lợi dụng sự thuận tiện của thân phận này, giúp đối phương làm chút chuyện…
Sơ Tranh: “Người đó là ai?”
“Cừu Duật.” Tần Không Minh ôm lấy mình, dường như làm vậy là có thể an toàn hơn một chút: “Là hắn bảo tôi trà trộn vào tổ chức sinh vật không biết kia, trộn lẫn nhiệm vụ của Tinh Sương vào.”
Lúc đầu Tần Không Minh cũng không biết người kia là ai, Tần Không Minh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của đối phương.
Nhưng tốt xấu gì Tần Không Minh cũng là một luật sư.
Dưới những lần tiếp xúc của hắn ta và đối phương, đã bất động thanh sắc điều tra được thân phận của đối phương.
Tạ Thời ở bên cạnh nhập tên Cừu Duật vào tìm kiếm.
“Sơ Tranh tiểu thư, là người của tập đoàn Phồn Tinh.”
Sơ Tranh nhìn về phía tư liệu mà Tạ Thời tìm kiếm ra được, lông mày cau lại.
Người này chức vị không thấp…
“Là hắn muốn giết anh?”
“Trừ hắn ra thì còn có thể là ai?” Tần Không Minh cắn răng: “Nếu không phải tôi chạy nhanh thì đã chết lâu rồi.”
Tần Không Minh có thể đội cái vỏ bọc luật sư tinh anh mà không bị người ta hoài nghi, trí thông minh chắc chắn không thấp.
Sơ Tranh: “Tại sao lại muốn hại Tinh Sương?”
Tần Không Minh lắc đầu: “Tôi không biết.” Hắn ta chỉ làm theo lời Cừu Duật nói, mục đích là gì thì hắn ta không biết, đối phương cũng không nói cho hắn ta biết.
Sơ Tranh: “Hắn ta còn cho người đối phó với Tinh Tuyệt?”
“Tinh Tuyệt? Tổng giám đốc của Phồn Tinh ấy à?” Tần Không Minh tiếp tục lắc đầu: “Không biết, tôi chưa từng nghe nói chuyện này.”
Nhiệm vụ kia của hắn ta chỉ có đối phó Tinh Sương.
Sơ Tranh trầm mặc một hồi, lấy một mảnh kim loại ra: “Từng thấy cái này bao giờ chưa?”
Sắc mặt Tần Không Minh đại biến, rụt lại tận phía sau cùng: “Cô… Tại sao cô có thể có cái này?”
Sơ Tranh thưởng thức mảnh kim loại trong tay, đuôi lông mày khẽ nhếch: “Anh biết?”
Tần Không Minh sao có thể không biết, hắn ta cũng có cái này.
Nhưng hắn ta đã ném nó đi từ lâu rồi.
Mảnh kim loại này dùng để khống chế sinh vật không biết, nói là có thể che dấu Linh trị dao động của bọn nó.
Nhưng trừ chức năng này, dựa vào mảnh kim loại này còn có thể tuỳ tiện tìm được bọn nó, cũng có thể lợi dụng mảnh kim loại này mà giết chết bọn nó từ xa.
Tần Không Minh không biết là nguyên lý gì.
Có một lần hắn ta trùng hợp gặp được, biết được tác dụng chân chính của thứ đó.
Cho nên hắn ta phát giác được có lẽ mình gặp nguy hiểm, ngay lập tức vứt thứ kia đi.
Sơ Tranh nghe đến hơi sửng sốt, mẹ nó cái này không phải là vũ khí khống chế để ẩn thân tập thể, lần theo dấu vết, tự bạo một thể sao?
Đó là tà giáo gì vậy chứ!
Sơ Tranh cực sợ, cầm mảnh kim loại thật lâu không lên tiếng.
–
Tần Không Minh chỉ biết được từng ấy, còn lại cũng không biết rõ tình hình.
Rõ ràng đối phương rất cẩn thận, một đường chỉ dùng một người, cho dù có liên quan, cũng sẽ không để một người đi làm.
Như thế cho dù bị bắt, cũng chỉ khai ra được có một đường.
Chỉ cần cắt đứt đường dây này, thì sẽ không liên lụy ra được những chuyện khác.
Tần Không Minh vốn nên chết từ sớm.
Nhưng hắn ta thông minh, sớm phát giác được nguy hiểm, có lòng cảnh giác, có lẽ trong đó còn có cả may mắn, trốn thoát được sự ra tay của đối phương.
Mà cô lại vừa vặn điều tra được hướng đi của Tần Không Minh.
*
Lúc đầu Tần Không Minh tên là Lý Hải Dương, sau đó nghĩ lại vị này không bị cạo chết cơ mà, sao có thể có cái tên bình thường như thế được chứ, cho nên lại sửa tên lại cho anh ta ha ha ha ha.