Sưu.
Tên đệ tử Huyền Sơn Môn chỉ là Vũ Suất lục trọng, hắn cũng đã sớm chú ý tới người thanh niên áo xám này, cho nên lúc này hắn cũng biết người này không dễ chọc. Cơ hồ trong nháy mắt tên đệ tử này không chút do dự, trực tiếp lách mình bỏ chạy, bị người này ngăn cản thì phiền phức lớn rồi.
– Ngươi trốn không thoát đâu.
Âm thanh của thanh niên áo xám kia vừa dứt, thân thể giống như quỷ mị xuất hiện trước người đệ tử Huyền Sơn Môn kia. Một đạo quyền ấn nhanh chóng được đánh ra. Trước quyền ân, không gian vặn vẹo, sóng gợn trong không gian tan vỡ vang lên âm thanh trầm thấp, bạo liệt.
Mắt thấy biến hóa bực này, đệ tử Huyền Sơn Môn kia căn bản không thể nghĩ được nhiều, nhanh chóng bố trí một đạo hộ thân cương khí trước người, thân hình nhanh chóng lui lại. Thế nhưng tốc độ của hắn dường như chưa đủ, đạo quyền ấn kia lúc này đột nhiên biến đổi góc độ, trực tiếp đánh vào trên hộ thân cương khí của hắn.
Phanh Phanh.
Âm thanh trầm thấp bạo liệt vang lên. Đệ tử Huyền Sơn Môn này liền bị đánh bay, hộ thân cương khí dễ dàng bị nghiền nát. Ngay cả cơ hội thi triển con bài chưa lật của mình cũng không có, lập tức bị thanh niên áo xám đánh trúng. Máu tươi trong miệng phun ra. Lúc thân thể đập xuống mặt đất thì cả người lập tức uể oải, mất đi lực tái chiến.
Phanh Phanh.
Thanh niên áo bào xám ra tay, trên quảng trường lúc này đã có hơn mười người bắt đầu giao thủ. Những khán giả ở mấy hòn đảo bốn phía lập tức hoan hô nhiệt liệt.
Lục Thiếu Du quét mắt qua đám người, ánh mắt không ngừng biến ảo. Người bị Lục Tâm Đồng, Vân Hồng Lăng và nhị nữ còn lại nhìn tức thì nhanh chóng lùi lại, bọn họ cũng không dám để tứ nữ liên thủ công kích mình.
Thân ảnh lóe lên, khi Lục Thiếu Du đáp xuống phía đó không xa thì có một cỗ khí tức nóng bỏng từ phía sau lưng hắn đánh tới.
Cảm giác khí tức nóng bỏng này cũng không thấp, Lục Thiếu Du không dám có chủ quan. Trong nháy mắt, thân thể dùng một góc độ không thể tưởng tượng nổi tránh đi. Một cỗ liệt hỏa hừng hực trực tiếp đánh vào nơi hắn vừa mới dừng lại, gợn sóng trong không gian đều bị đốt cháy thành màu đỏ thẫm, một cỗ hơi nước giống như sương mù tràn ngập.
– Lam Linh.
Trong nháy mắt khi Lục Thiếu Du quay đầu lại cũng nhanh chóng phát hiện ra người mới đánh lén hắn không phải là ai khác mà chính là Lam Linh Vạn Thú Tông. Từ sau khi đại hội Tam tông Tứ môn chấm dứt hắn cũng không gặp lại cô nàng này, mà hiện tại cô nàng vẫn mặc một bộ trang phục màu lam nhạt, dáng người lồi lõm, toàn thân mềm mại, bộ ngực như muốn phá y phục chui ra. Eo thon nóng bỏng, mềm mại, nhìn qua giống như chỉ cần hơi dùng sức là sẽ gãy.
Bên dưới vẫn là chiếc quần như trước, bao quanh đôi chân thon, bờ mông tròn ngạo nghễ, dáng người nóng bỏng hấp dẫn, khuôn mặt có chút tinh xảo, làn da màu lúa mạch tuy không trắng nõn thế nhưng lại toát lên chút bướng bỉnh, giống như một con sói trong rừng rậm, lại thêm sự trẻ trung càng làm cho nàng trở nên vũ mị.
Quay đầu nhìn về phía nàng, Lục Thiếu Du không khỏi nhìn thêm một lát, có lẽ là do hắn có một đoạn thời gian không ngắn ở với nàng, khiến cho Lục Thiếu Du hồi tưởng lại lúc mới bước vào đường tu luyện kia. Hiện tại ngẫm lại, quả thực cảm xúc rất nhiều a.
Nhìn Lam Linh, cô nàng này dã tính mười phần, tuy rằng không phải tuyệt mỹ, thế nhưng chỉ sợ tất cả nam nhân đều sẽ không chạy thoát khỏi việc bị nữ nhân này hấp dẫn. Bất quá Lục Thiếu Du lại biết rõ, cô nàng này cũng không dễ trêu vào, tâm cơ rất nặng, toàn thân có gai a. Những năm gần đây có lẽ cũng đã leo lên vị trí rất cao trong Vạn Thú Tông.
Một kích không trúng khiến cho ánh mắt Lam Linh trầm xuống, bắt đầu lùi lại. Từ đầu nàng cũng một mực chú ý tới Lục Thiếu Du, một kích không trúng nàng cũng không dám chính diện chống lại, chuyện này đối với bản thân nàng không có nửa điểm tốt lành gì.
– Không nghĩ tới ngươi đã tới Vũ Suất thất trọng, quả thực khiến cho ta cả thấy ngoài ý muốn.
Ngay khi Lam Linh lui lại lúc này có một thanh âm trầm thấp từ phía sau lưng nàng truyền tới. Khi nàng quay đầu lại thì thân ảnh màu xanh kia đã phong tỏa đường lui của nàng.
– Khanh Khách. Nghe khẩu khí của ngươi dường như ngươi đã biết ta từ trước?
Thấy Lục Thiếu Du phong tỏa đường lui, lúc này không ngờ Lam Linh lại cười khanh khách một tiếng, đôi mắt xinh đẹp nhìn qua Lục Thiếu Du, trong ánh mắt tràn ngập vũ mị, chỉ sợ bất luận là nam nhân nào cũng khó có thể kháng cự.
Lục Thiếu Du khẽ thở dài, tâm cơ của cô nàng này dường như càng ngày càng nặng. Hắn mỉm cười nói:
– Lam Linh tiểu thư, đệ tử thân truyền của Vạn Thú Tông, chưa từng gặp qua, thế nhưng ta cũng đã nghe qua ngươi.
Mắt thấy Lục Thiếu Du mỉm cười, ánh mắt Lam Linh nhảy lên, dường như nhớ tới cái gì đó, không ngờ ánh mắt lại ngốc trệ một lát. Lam Linh lập tức nói:
– Các hạ quả thực có chút giống một bằng hữu của ta.
– Ồ, không biết ta giống vị bằng hữu kia của tiểu thư ở điểm nào?
Mí mắt Lục Thiếu Du nhảy lên, cười nhạt một tiếng hỏi.
– Một bằng hữu đã biết từ lâu, chỉ là đã lâu không gặp.
Lam Linh nói.
– Thật không ngờ chúng ta lại có duyên như vậy. Như vậy đi, nếu như Lam Linh tiểu thư cầm ngọc giản trong người tới đây thì cũng giảm bớt cho ta không ít phiền toái. Ngươi thấy thế nào?
Lục Thiếu Du đưa mắt mỉm cười nhìn Lam Linh rồi nói.
– Các hạ đừng nằm mơ, ta biết rõ các hạ là Linh Vương nhất trọng. Muốn thắng ta đương nhiên không thành vấn đề. Thế nhưng bất quá ta cũng tuyệt đối có thể nắm chắc sẽ phải khiến cho các hạ phải trả một cái giá thảm trọng. Các hạ chắc chắc là người thông minh, không bằng đi kiếm mục tiêu khác đi.
Sắc mặt Lam Linh cố gắng dấu diếm lo sợ nói. Đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía Lục Thiếu Du, bộ ngực lớn dường như ưỡn lên một cái, đường cong trên người lại càng khiến cho người ta sôi trào. Đối với bất luận nam nhân nào mà nói, đây có thể coi như là một loại khiêu khích.
– Ha ha.
Lục Thiếu Du khẽ cười, không hổ là Lam Linh. Cô nàng này quả thực không phải nữ nhân bình thường, tới thời điểm này không ngờ còn làm được như vậy:
– Bởi vì phần hữu duyên của ta và Lam Linh tiểu thư, hôm nay ta nhất định sẽ chọn tiểu thư làm đối thủ.
– Các hạ, ta thấy ngươi nên suy nghĩ lại, không nên vì đánh bại ta mà tiêu hao quá nhiều. Đến lúc đó đối với bản thân ngươi sẽ bất lợi.
Nhìn thấy Lục Thiếu Du chọn mục tiêu là mình, ánh mắt Lam Linh trầm xuống, chân khí quanh người tuôn ra. Khi thanh âm vừa dứt, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm màu xanh. Một cỗ khí tức nóng bỏng nhanh chóng bao phủ thân kiếm. Trong chốc lát một đạo kiếm mang bắn ra, thân ảnh như thiểm điện bắn về phía Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du đã sớm biết rõ Lam Linh này vô cùng giảo hoạt cho nên đã sớm có chuẩn bị, thân ảnh lóe lên, lập tức biến mất tại chỗ.
Sưu Sưu.
Một đạo kiếm quang đánh xuống, kiếm quang bổ ra gợn sóng trong không gian. Một đám gợn sóng trong không gian trực tiếp lan tràn về bốn phía.