“Ma thú biến dị…đúng là ma thú biến dị…” Tia sáng đó biến mất đã lâu, nhưng Long Hoàng Á Lợi Tư Thác Đức vẫn nhìn lên bầu trời, trong miệng lẩm bẩm nói một mình, “Nâng cao được cấp bậc cho ma thú, phụ thân, người không phải nói rằng chỉ có thần mới làm được sao….”
Trong phòng, cuộc phẫu thuật của Sở Thiên đã kết thúc, sau khi bôi mấy bình thuốc ma pháp đặc hiệu lên, thân thể của lôi ưng đã hoàn hảo lại như xưa, có điều đã có một số thay đổi: thân thể dài hai thước đã cao lên thành hơn năm thước, đôi cánh đã co lại, nên không biết đã lớn ra bao nhiêu, lông vũ màu tím nhạt đã trở thành màu đen như mực, hai mắt như ánh điện phát ra nhưng tia sáng dị thường, mỏ ưng cong cong xuống như hình trăng khuyết, phía dưới có thêm một rãnh tròn nhỏ đen kịt khiến người khác có cảm giác lạnh sống lưng.
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Phất La Đa trưởng lão, hiện giờ lôi ưng đã được ta chữa khỏi rồi!” Sở Thiên đang bước ra khỏi đài phẫu thuật, lại trở về bộ dạng thần côn, nheo mắt cười nói: “Có điều, ma sủng bị thương thành như vậy, chủ nhân như ngươi phải có trách nhiệm a, ha ha!”
“Hắn không phải là chủ nhân của ta!” Lôi Ưng lạnh lẽo nhìn Phất La Đa, bỗng cảm thấy long uy của hắn đã không còn đáng sợ nữa.
“Ha ha.” Phất La Đa cười gượng mấy tiếng, xấu hổ giải thích: “Ta đã bắt ngươi, đương nhiên ngươi là ma sủng của ta rồi…Có điều, bây giờ ta đem ngươi tặng cho Phất Lạp Địch Nặc tiên sinh.” Không biết tại sao, Phất La Đa đột nhiên cảm thấy đôi mắt lôi ưng khiến hắn lạnh cả sống lưng, điều này khiến một kẻ cấp chín như hắn thấy khó chịu.
Tuy Phất La Đa chỉ mới đạt đến trình độ cấp chín, nhưng ma thú có thể khiến hắn thấy khó chịu, e rằng cũng chỉ có cấp chín mà thôi, nghĩ đến điểm này, lại tưởng tượng ra lúc mình đối xử với Lôi Ưng thế nào, Phất La Đa lập tức đưa ra một quyết định sáng suốt, “Ha ha, Phất Lạp Địch Nặc tiên sinh tôn kính, ngươi đã chữa khỏi cho Lôi Ưng, vậy ta sẽ dùng nó để cảm tạ ngươi!”
Vô sỉ! Không ngờ lại có người còn vô sỉ hơn cả mình! Sở Thiên mắng thầm trong lòng, nhưng ngoài miệng lại vui vẻ chấp nhận đề nghị của Phất La Đa, “Thực là phải cảm tạ lão ca ngươi rồi, ha ha, chỉ là không biết Lôi Ưng có đồng ý hay không mà thôi?” Nói rồi, Sở Thiên nhìn về hướng con bệnh của mình.
“Mạng ta nhờ ngài cứu sống, sau này cũng sẽ là của ngài!” Lôi Ưng kiên quyết đáp.
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Ha ha, quân đoàn ma thú cuối cùng cũng có chủ lực không quân rồi! Tuy lúc bắt đầu đã nghĩ đến kết quả này, nhưng Sở Thiên vẫn còn chút lo ngại về sau, nếu Lôi Ưng không đồng ý, hay Phất La Đa hối hận, vậy những quyển trục trong nhẫn pháp thuật của Sở Thiên sẽ trở thành bong bóng cả sao, phải biết rằng đó cơ hồ là tất cả gia sản của Sở Thiên rồi.
Nhưng may mà tình hình lại vẫn nằm trong tính toán, hơn nữa hình như còn có thêm một chuyện tốt kèm theo cho hắn, tuy Sở Thiên không biết sự thay đổi của Lôi Ưng thế nào, nhưng nhìn dáng vẻ nó không hề sợ hãi trước Phất La Đa, có lẽ là đã xảy chuyện tốt gì đó, xem ra lại có lời rồi…
“Ha ha, Phất Lạp Địch Nặc tiên sinh!” Thái độ của Phất La Đa rõ ràng đã chuyển biến, “Ngươi đã bận một ngày trời, cũng nên đi nghỉ ngơi đi, vậy ta không làm phiền ngươi nữa!” Đã qua một ngày một đêm, Sở Thiên không những chứng minh được hắn hoàn toàn có tư cách tham gia việc chữa trị cho Long Hoàng, hơn nữa sau ba chữ có tư cách ấy, e rằng còn phải thêm một chữ ‘nhất’!
“Ha ha, lão ca ngươi quá khách khí rồi, cũng được, đợi ta khôi phục thể lực rồi, sẽ đi thăm ngươi!” Phất La Đa nói như vậy, Sở Thiên bỗng cảm thấy, bản thân thật sự rất mệt, cả người dường như đã kiệt sức, cho dù ở trên trái đất, hắn cũng chưa từng làm một cuộc phẫu thuật nào với thời gian lâu như vậy.
“Ha ha, vậy ta đi trước đây, lão đệ!” Bây giờ Phất La Đa vô cùng mong muốn được có thân phận lão ca của Sở Thiên, dù gì hắn cũng có thực lực mà…
Phất La Đa bước ra cửa, rồi nhẹ nhàng khép cửa lại, nhưng trong lúc xoay người lại bỗng phát hiện bên ngoài có nhiều người đang đứng, hơn nữa Á Lợi Tư Thác Đức cũng có trong số đó.
“Bệ hạ…” Phất La Đa đang định tới trước hành lễ, lại bị A Lợi Tư Thác Đức ngăn cản, hắn nhẹ giọng hỏi: “Phất Lạp Địch Nặc thật sự đã thay xương cho Lôi Ưng sao?”
“Đúng vậy! Bệ hạ!” Thấy Long Hoàng không lớn tiếng nói, giọng của Phất La Đa cũng nhỏ đi, “Hơn nữa Lôi Ưng dường như cũng có sự thay đổi!”
“Điều này ta biết rồi!” Long Hoàng gật đầu, gọi những người phía sau mình, “Mọi người đều về hết đi.” Dứt lời Á Lợi Tư Thác Đức cũng bỏ đi.
“Bệ hạ! Ngươi không đi gặp Phất Lạp Địch Nặc sao?” Phất La Đa cảm thấy kỳ lạ, đứng lâu như vậy, sao lại không cho gọi đã phủi tay đi mất.
“Sau này sẽ gặp, bây giờ là thời gian để Phất Lạp Địch Nặc nghỉ ngơi!” Thân ảnh của Long Hoàng thoáng ẩn hiện rồi biến mất, chỉ để lại một câu nói cuối cùng, “Cường giả, nên có được sự tôn trọng đáng có!”
Sở Thiên căn bản không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa hắn vốn cũng không có ý nghỉ ngơi.
“Cái này, Lôi Ưng à!” Sở Thiên bỗng cảm thấy xưng hô với thuộc hạ lại không được tự nhiên, xem ra cũng phải đặt cho nó một cái danh hiệu rồi, “Sau này ngươi theo ra, muốn có đãi ngộ gì? Không sao, cứ việc nói, đãi ngộ ma sủng của ta đều rất tốt !” Về điểm này Sở Thiên không hề nói dối, sủng vật của hắn hiện nay đều có một cuộc sống của quý tộc cao cấp.
“Ta không cần gì cả!” Lôi Ưng đứng dậy từ đài phẫu thuật, nhìn Sở Thiên còn thấp hơn mình mấy lần rồi nói: “Ta chỉ muốn sau này ra sức vì chủ nhân!”
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Một kẻ lao động tốt a! Làm việc không công, lại không cần tiền, Sở Thiên cảm thấy những quyển trục kia mất đi thật xứng đáng, có điều Sở đại hầu tước đương nhiên không thể keo kiệt với sủng vật của mình được, “Ngươi thích ăn gì nhất? Muốn làm gì nhất?”
“Ta nói rồi, không cần gì cả!” Lôi Ưng hiểu rõ ý của Sở Thiên, kiên quyết cự tuyệt đề nghị của hắn, “Đây là mệnh lệnh! Ngươi bắt buộc phải trả lời!” Sở Thiên không chút nể mặt, nghiêm giọng hỏi.
“Báo cáo chủ nhân, ta thích ăn nhất là heo rừng! Việc muốn làm nhất là cống hiến cho chủ nhân!” Lôi Ưng đứng thẳng người dậy, ra dáng một quân nhân trả lời câu hỏi của Sở Thiên.
Heo rừng? Giống Hãn Mã rồi! Vậy thì dễ thôi, “Sau này mỗi ngày hai trăm con heo rừng! Thêm vào đó là hai trăm kim tệ! Đây cũng là mệnh lệnh! Bắt buộc phải chấp nhận!” Sở Thiên không do dự xác định đãi ngộ của Lôi Ưng. Mức tiêu chuẩn này không phải rất cao, dựa vào việc Lôi Ưng có thể đọ khí tức với Phất La Đa, nó tuyệt đối là một vật đáng giá!
“Đa tạ người!” Lôi Ưng có chút nghẹn ngào, heo rừng trên đại lục đa phần đều là con người nuôi dưỡng, còn Lôi Ưng thì không thể làm việc không đáng với mình để đi cướp cơm của người khác, cho nên ngày tháng ma thú cấp bảy trước đây của nó tuy là không đói kém, nhưng cũng không thể ngày nào cũng được ăn heo rừng. Đãi ngộ của Sở Thiên phút chốc đã khiến cho Lôi Ưng vốn quen với những ngày khổ cực vô cùng cảm động.
“Ha ha, cảm tạ cái gì chứ, ma thú của ta đều được đãi ngộ như vậy, sau này ngươi nhìn thấy chúng thì sẽ biết!” Đãi ngộ đã bàn xong, Sở Thiên mới nhớ ra, năng lực của thuộc hạ còn chưa được xác định lại, “Xem bộ dạng ngươi không giống lúc trước rồi, vậy thực lực của ngươi hiện tại thế nào?”
Lôi Ưng lúc này từ tận đáy lòng cảm tạ Sở Thiên, “Sau khi được chủ nhân cải tạo, tuy ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta cảm thấy được sức mạnh của ta đã tăng lên rất nhiều!” Lôi Ưng nhíu mày suy nghĩ một lát, lại kiểm tra lại thân thể một lần nữa, sau đó hắn kinh ngạc nói với giọng điệu không dám tin: “Cấp chín! Ta đã trở thành ma thú cấp chín rồi!”
“Chủ nhân! Người thật quá vĩ đại! Trước nay không có con ma thú nào có thể nâng cao được cấp bậc như vậy, ngài lại có thể giúp ta làm được!” Lôi ưng đã gần như vui mừng tới phát điên, nhưng nó lập tức tỉnh lại, “Cảm tạ ngài, chủ nhân!”
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh, mình mà lại có ma thú cấp chín sao? Sở Thiên quan cơn hưng phấn mơ màng nghĩ lại quá trình phẫu thuật của mình, trong đầu lại trống rỗng, cơ bản không nghĩ ra nguyên nhân để Lôi Ưng thăng được cấp vị, bỏ đi, sau này nghiên cứu sau, Sở Thiên phát hiện một chuyện còn quan trọng hơn, “Vậy ngươi có thể thi triển một chút sức mạnh của ngươi không?”
“Được, ra bên ngoài đi, ở đây nhỏ quá!” Lôi Ưng thân cao hơn năm thước, lúc này đã đứng gần đến nóc nhà, nếu thử nghiệm trong tình hình này, có lẽ sẽ giỡ căn nhà này của Long tộc mất thôi!