Trên tế đàn bên bờ biển, Tăng Lữ và dân Thiên Hải Quốc đã tỉnh lại.
“Ủa? Tế phẩm đâu rồi?” Tăng Lữ mặt biến sắc, gỡ bỏ mũ xuống hét lên: “Có kẻ trộm tế phẩm của Thiên Thần!”
“Thiên Thần tại thượng!” người dân Thiên Hải Quốc giận dữ, “Ai đã trộm tế phẩm mau ra mặt đi!”
“Không, con dân của Thiên Thần sẽ không trộm tế phẩm!” Tăng Lữ phát hiện không thấy Sở Thiên đâu, liền nói: “Mấy người ở nơi khác đến đâu rồi? Nhất định là do chúng lấy!”
Có hai người to cao mắt đỏ lên vì phẫn nộ bắt đầu tìm kiếm Sở Thiên khắp nơi.
Nhưng đáng tiếc là họ không tìm thấy Sở Thiên. Có điều tất cả mọi người đều cười, “Ở đây còn có một người!”
Ở phía xa, dưới một gốc cây, Sa Khắc đang đứng đó không động đậy chút nào.
Một đôi dép lê to, một cái quần cộc hai ống không bằng nhau, một cái áo dính đầy dầu mỡ nhớp nháp, tên tiểu tử này chẳng khác gì một phường trộm cắp.
Ánh mắt đờ đẫn, đầu tóc rối bù, sau lưng còn đeo một cái rìu to. Ừm, đây chính là hình ảnh điển hình của bọn thổ phỉ.
“Nói, có phải ngươi trộm không?”
Tăng Lữ dẫn người xông đến chỗ Sa Khắc, chỉ vào mũi hắn mà mắng: “Đồng đảng của ngươi đâu?”
Sa Khắc một lời cũng không nói, chỉ trừng trừng nhìn Tăng Lữ, ánh mắt đỡ đẫn nhưng lại mang chút bá khí.
“Hừ, không nói hả?” Tăng Lữ giơ tay lên, “Không nói ta giết ngươi!”
Chớp chớp mắt, Sa Khắc rất muốn nói với lão già trọc lóc kia rằng, cao nhân không cho ta nói. Nhưng đáng tiếc, động tác chớp mắt ấy của Sa Khắc lại khiến người ta nhìn ra thành ánh mắt khiêu khích!
“Ngươi muốn chết hả?”
Bốp!
Tăng Lữ đánh một quyền vào cằm Sa Khắc.
“Á Á Á!!’ Tăng Lữ ôm tay lùi lại, “Mọi người, tên trộm này còn muốn phản kháng, đánh hắn đi!”
Binh, bốp, chát!!
Bị đánh tới tấp, Sa Khắc vẫn đứng vững không động đậy, nhưng bộ não không được nhanh nhạy lắm của hắn cũng bắt đầu hoạt động.
Làm thế nào đây? Cao nhân không cho ta nói mà!
Cuối cùng, Sa Khắc cũng có một lần thông minh, hắn cười ngớ ngẩn thầm nghĩ: ta đã từng học chữ!
“Khốn kiếp, còn cười?” Tăng Lữ hô, “Mọi người, tất cả cùng lên!”
Mặc kệ cho giáo mác gậy gộc đập túi bụi vào người, Sa Khắc bẻ một cành cây rồi khắc lên vỏ cây mấy chữ.
Cuối cùng, Sa Khắc to lớn bị đè xuống đất, người Thiên Hải Quốc nhất tề cầm đao xông lên. Nhưng dưới ánh gươm đao sáng loáng, một tấm vỏ cây từ từ được giơ lên.
Cao nhân! Không nói!
“Khốn kiếp, còn tự cho mình là cao nhân!?” mấy chữ nghiêng nghiêng ngả ngả đó khiến cho tên Tăng Lữ nổi giận, đích thân cầm một cái gậy lên đập vào Sa Khắc, “Khốn kiếp, lão tử đánh cho ngươi biết thế nào là cao nhân!”
Sa Khắc chết sững.
Lại phải chịu mấy gậy. Sa Khắc vẫn không hiểu tại sao.
Có điều, Sa Khắc nhớ lại Sở Thiên từng nói một câu, làm cao thủ phải có thể diện!
Thế là, dưới sự chiếu rọi của ánh đao, tấm bảng nhỏ bằng vỏ cây kia được thò ra từ trong đám người.
Đừng có đánh vào mặt ta!
“Khốn kiếp, cứ đánh mặt ngươi đấy!” người Thiên Hải Quốc bị chọc tực triệt để.
Lần này thì không chỉ đao kiếm gậy gộc mà ngay cả cuốc, xẻng cũng rơi xuống đầu Sa Khắc.
Cơ thể Sa Khắc cường tráng thế nào chứ? Ma pháp cấp chín còn không sợ, mấy cái cuốc thì là cái gì? Nhưng quần cộc, áo lót của hắn… hy sinh cả rồi!
‘Lưu manh!’ Tấm bảng lại được giơ lên.
“Ngươi còn dám mắng người hả?” sự phẫn nộ của tên Tăng Lữ đã vượt quá cảnh giới của con người rồi.
Nhiều người quá nên tên Tăng Lữ không chen tay vào được, chỉ luồn được một chân vào, “Khốn kiếp, bổn đại nhân đạp chết ngươi!”
Cuối cùng Sa Khắc nổi giận.
Nhưng hắn vẫn ghi nhớ lời của Sở Thiên, thế là sự kháng nghị trong im lặng bắt đầu.
Tấm bảng nhỏ ngoan cường bất khuất, cùng với vô số thương tích trên mình, hùng dũng xuất hiện trước mặt Tăng Lữ.
Đừng đạp “cái ấy” của ta~~~
......
Ở phía xa.
“Sao Sa Khắc còn ở lại tế đàn làm gì chứ?” Ba Bác Tát thắc mắc.
“Hắc hắc.” Sở Thiên cười, “Vừa rồi ta bảo Sa Khắc đứng yên tại chỗ, không có lệnh của ta không được động đậy.”
“Mong là hắn không xảy ra chuyện gì.” Ba Bác Tát bắt đầu cầu nguyện, “Khi người Thiên Hải Quốc phát hiện tế phẩm biến mất, còn chúng ta thì mất tích, không phải Sa Khắc sẽ…”
“Chắc không sao đâu!” Sở Thiên cũng không dám chắc, “Tên tiểu tử đấy da thô thịt dày, dù là ma thú cấp chín cũng không làm gì nổi hắn!”
“Thôi, cứ quay lại xem sao. Dù sao hắn cũng là hộ vệ thân cận của ta.”
Sở Thiên bế Tiểu Bạch, cùng Ba Bác Tát lẻn về tế đàn, nấp phía sau một cái cây.
“Đánh! Đánh vào ‘cái ấy’ của hắn!”
“Có nói không thì bảo? Không nói ta đánh chết ngươi!”
Sa Khắc giờ trần như nhộng, vẫn đang kháng cự trong im lặng.
‘Cái ấy’ không được đá~~~
Ta còn phải ‘giải quyết’!
“Gâu gâu!” Tiểu Bạch che mắt quay đầu đi.
Sở Thiên và Ba Bác Tát nhìn nhau.
Sở đại thiếu gia đang ngẩn ra, còn tên Tăng Lữ đang đạp Sa Khắc kia thì ánh mắt càng ngày càng sáng lên.
“Không đánh nữa!” Tăng Lữ bỗng hét lên.
“Đại nhân, hắn là trộm mà!”
……
“Không nhiều lời!” Tăng Lữ quan sát Sa Khắc, rồi tặc lưỡi, nhướn mày nói: “Chẹp chẹp, cũng cường tráng lắm!”
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!” thấy bộ dạng của lão hòa thượng, Sở Thiên sững sờ, chẳng lẽ người của Thiên Hải Quốc không những tàn nhẫn mà còn có sở thích…
Sa Khắc ngây thơ không biết đang xảy ta chuyện gì, chỉ biết giơ tấm bảng lên.
Cao nhân, mau đến cứu ‘cái ấy’ của ta!
“Không lẽ Sa Khắc phát hiện ra ta rồi?” Sở Thiên nheo mắt, vẫy tay với Ba Bác Tát, rồi bước ra, “Các ngươi muốn làm gì, thả hắn ra!”
Tăng Lữ nhìn Sở Thiên, rồi chỉ vào Sa Khắc, “Hắn là người của ngươi?”
“Đúng thế, người của ta!” Sở Thiên lạnh mặt lại.
Lúc này, Sa Khắc đứng dậy, một tay che phía dưới, một tay cầm bảng.
Ta là người của ông chủ từ lâu rồi!
“Tốt, rất tốt!” Tăng Lữ gục gặc: “Hắn rất cường tráng! Ta rất hài lòng!”
“Ngươi muốn làm gì?” Sở Thiên có dự cảm không tốt.
“Ta có thể không truy cứu việc các ngươi trộm tế phẩm.” nói rồi, Tăng Lữ chỉ Sa Khắc “Có điều ta muốn hắn!”
“Ngươi biết ta là ai không? Dám cướp người của ta?” Sở Thiên cười khẽ, lạnh lùng nhìn lão hòa thượng.
“Không phải chỉ là người của đế quốc Lôi Tư thôi sao?” Tăng Lữ khinh khỉnh, “Hoàng Tử của các ngươi đang làm khách ở Thiên Hải Quốc chúng ta. Hừ, nếu không sợ gây ra tranh chấp giữa hai nước…”
Hoàng Tử của Lôi Tư? Tạp Tắc Nhĩ? Sở Thiên chợt thấy có chút không may, nhưng rồi lại cười gian, “Lôi Tư chúng ta lại sợ Thiên Hải Quốc các ngươi sao?”
Nói rồi, Sở Thiên nháy mắt ra hiệu Ba Bác Tát phối hợp.
“Nói cho ngươi biết!” Sở Thiên cung kính đứng đằng sau Ba Bác Tát, “Đây chính là sư phụ của Hoàng Tử chúng ta!”
Tăng Lữ khựng lại một chút rồi nghiến răng, “Không cần biết các ngươi là ai. Người này nhất định phải đi theo bọn ta!”
Sa Khắc tay che phía dưới, nhảy tiến lại, lắc lắc tấm bảng trong tay.
Ta không đi!
Con lừa hói này muốn đạp ‘cái ấy’ của ta!
Nhăn tít lông mày, tên Tăng Lữ vẫn không muốn trở mặt, “Hai vị khách từ Lôi Tư, ta là đại chủ trì của chùa chiền trên đảo Bố La Cương, Vĩ Tư Đặc. Ta cần người này, đây là vinh hạnh của hắn!”
“Ồ? Vinh hạnh?” Sở Thiên cười: “Ngươi cần hắn làm gì? Vinh hạnh như thế nào cơ?”
Chỉ sợ là sủng hạnh, Sở Thiên thầm nghĩ.
“Hai vị đã là người Lôi Tư thì chắc là phải biết!” Vĩ Tư Đặc nhìn Sa Khắc với ánh mắt thèm thuồng, liếm môi nói: “Lễ mừng thọ của Vương hậu sắp đến, ta muốn dùng hắn làm quà mừng!”
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng! Sở Thiên cười không ra cười, khóc cũng chẳng ra khóc. Nếu tặng một người đàn ông cường tráng cho Nữ Vương thì còn hiểu được. Nhưng Vĩ Tư Đặc lại muốn tặng Sa Khắc cho Vương hậu!
Đại thần lại muốn cắm sừng cho quốc vương! Thiên Hải Quốc rốt cuộc là cái nước thế nào vậy?
“Nếu ta không đồng ý thì sao?” Sở Thiên cười nhạt.
“Thế thì đừng trách ta!” Vĩ Tư Đặc cởi áo choàng, lấy ra một cây pháp trượng.
Rầm rầm!
Sa Khắc dẫm mạnh hai chân xuống đất, rồi giơ bảng lên.
Cao nhân, đạp hắn đi!
Báo thù cho ‘cái ấy’ của ta!
Quan sát thân thể gầy gò của Vĩ Tư Đặc, Sở Thiên nhếch mép, “Sa Khắc ngươi lên đi!”
Lạ ở chỗ Sa Khắc lại không động thủ mà lại quay người đi vẽ vẽ cái gì đó.
Một lúc sau, Sa Khắc quay người lại, tay trái giơ cao tấm bảng về Vĩ Tư Đặc.
Ta cũng phải đạp ‘cái ấy’ của ngươi!”
Còn tay phải thì cầm bảng che chỗ đó, bên trên có ba chữ.
Không được nhìn!
Nhìn Vĩ Tư Đặc giận dữ, Sa Khắc ném tấm bảng ở tay trái đi rồi xông vào Vĩ Tư Đặc.
Nhìn Sa Khắc trần truồng với ánh mắt coi thường, Vĩ Tư Đặc múa cây pháp trượng, “Thiên Thần Từ Phụ, xin hãy mở ra con đường ma thú, triệu hồi chiến sĩ mạnh mẽ chiến đấu cho tín đồ của người!”
“Ông chủ!” Ba Bác Tát nói, “Đây chính là năng lực của Tăng Lữ. Nghe nói, Tăng Lữ mạnh có thể mở ra một con đường không gian bất cứ lúc nào, triệu hồi ra một ma thú từ nơi khác!”
“Ma thú gì cũng triệu hồi được sao?” Sở Thiên hỏi.
“Đúng, loại nào cũng được. Con đường không gian hoàn toàn là ngẫu nhiên. Ngay chính Tăng Lữ cũng không biết là sẽ gọi ra cái gì.” Ba Bác Tát cười gian, “Nghe nói có mấy Tăng Lữ gọi ra ma thú không biết nghe lời còn bị chúng ăn mất!”
“Ha ha ha ha, Thiên Thần tại thượng!” Vĩ Tư Đặc bỗng cười điên cuồng, “Các ngươi vẫn kịp để đầu hàng đấy! Ha ha ha, Thiên Thần vĩ đại, lần này lại mở ra con đường địa ngục cho ta.”
“Mở con đường địa ngục? Hả, thế không phải như Vong Linh Cấm Chú sao?” Sở Thiên nhếch mép.
“Kiểu triệu hồi này khác xa với Vong Linh Cấm Chú!” Ba Bác Tát coi thường, “Hắn chỉ gọi được một, còn ta…”
Trong tiếng nổ rung chuyển trời đất, xuất hiện một cái lỗ đen khổng lồ.
Mây đen kéo đến, tử khí nồng nặc, một con trường xà màu đỏ máu trườn ra từ hố đen.
Sa Khắc nhìn trân trân vào con rắn to trước mặt, kinh hãi, tấm bảng của hắn lại được giơ lên.
‘Cái ấy’ này thật to!