Tuy người Thiên Hải Quốc hơi thiếu nhân tính, nhưng, dù sao thì cũng là người. cũng biết sợ hãi.
Con đại xà mà Vĩ Tư Đặc triệu hồi vừa xuất hiện, tất cả người Thiên Hải Quốc đều chạy tán loạn, tốc độ còn nhanh hơn cả ma pháp Phong hệ.
Sa Khắc cười thật thà, rồi nhặt mấy cành cây quấn quanh hông.
Shrrr, shrrr~~
Đại xà thè cái lưỡi đỏ lòm ra, cao ngạo uốn mình, “Tên khốn nào gọi bổn đại gia?”
“Thưa dũng sĩ tôn quý, là ta đã gọi người!” Vĩ Tư Đặc cúi người, “Ta gặp phải một đối thủ rất mạnh, xin người hãy giúp chúng ta đánh bại chúng!”
“Ông chủ, đây là Địa Ngục Xích Luyện Xà cấp chín!” Ba Bác Tát nói, “Loài rắn này tinh thông ma pháp Bệnh Độc và Trớ Chú.”
Sở Thiên uể oải ngồi xuống một viên đá, với Ba Bác Tát thì còn có chút uy hiếp chứ với Sở đại thiếu gia thì nó chả là cái gì.
Xích Luyện Xà liếc nhìn Sở Thiên, nhưng không vội động thủ, “Chỉ vì một con người mà ngươi gọi ta? Hừ!”
“Dũng sĩ bớt giận.” Vĩ Tư Đặc vội giải thích: “Con người này đương nhiên không xứng làm đối thủ của người, chỉ là ta ngưỡng mộ người nên muốn mời ngài đến làm khách! À à… tiện thể giúp ta giết mấy người!”
“Ừm, mùi vị nhân gian cũng được lắm!”
Xích Luyện Xà vươn mình thè lưỡi, hai mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn Vĩ Tư Đặc “Nể tình ngươi đã gọi ta từ địa ngục lên, ta không giết ngươi, cút!”
“Vậy mấy người kia…” Vĩ Tư Đặc chỉ Sở Thiên, nói ngập ngừng, “Nhờ người giết chúng giúp ta!”
"Ta bảo ngươi cút nghe chưa hả?” Xích Luyện Xà nổi giận, “Ngươi không có tư cách ra mệnh lệnh cho ta!”
“Ha ha ha ha!” Sở Thiên và Ba Bác Tát không nhin được mà phá lên cười, “Vĩ Tư Đặc đại chủ trì, xem ra Thiên Thần của ngươi bỏ rơi ngươi rồi!”
Xích Luyện Xà nằm cuộn tròn trên đất, nói với Sở Thiên: “Ta vừa ra khỏi địa ngục, tâm trạng tốt, các ngươi mau cút đi! Nếu không…”
“Nếu không thì sao? Ngươi muốn giết ta?” Sở Thiên cười, “Ngươi nên nghĩ cho kỹ, ta rất thân với đại nhân Địch Á Lạc đấy!”
“Địch Á Lạc?” Xích Luyện Xà run rẩy một chút rồi cười nhạt: “Hừ, giờ hắn không có thời gian quản ta đâu!”
“Sao lại không có thời gian?” Sở Thiên hỏi.
“Ngươi hỏi làm cái gì?” Xích Luyện Xà không để ý đến Sở Thiên nữa mà quay người bò ra bờ biển.
“Dũng sĩ tôn quý người chờ đã!” Vĩ Tư Đặc vội hét lớn: “Ta là đại chủ trì của hòn đảo này, chỉ cần người giúp ta giết chúng, ta sẽ cho người bất cứ thứ gì!”
“Chẹp chẹp!” Xích Luyện Xà quay đầu lại nhìn Vĩ Tư Đặc, rồi từ từ biến thành một thanh niên đầy tà khí, “Mỹ nữ, chỗ các ngươi có không?”
“Có!” Vĩ Tư Đặc sáng mắt, “Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!”
“Tiên sinh, xin lỗi!” Xích Luyện Xà liếc Sở Thiên, cười gian: “Vì mỹ nữ, ngươi đi chết đi!”
Nói rồi, Xích Luyện Xà xông tới.
“Đứng lại!” Sở Thiên hét to, rồi cười chỉ vào Sa Khắc, “Đối thủ của ngươi là hắn!”
Xích Luyện Xà ngoảnh đầu nhìn Sa Khắc cau mày.
Tóc tai bù xù, thân thể trần truồng, bên cạnh là một cái rìu hình dạng kỳ quặc, quan trọng nhất là trong tay hắn còn cầm một đống bảng.
“Khốn kiếp, định chơi ta hả?” Xích Luyện Xà giận dữ, “Tên đần này mà xứng làm đối thủ của ta sao?”
Rầm!
Sa Khắc nhảy đến trước mặt Xích Luyện Xà, giơ ra một tấm bảng.
‘của quý’ à, ta sẽ đạp ngươi!
“Cái gì? ‘của quý’?” Xích Luyện Xà nổi giận, mở miệng mắng: “Khốn kiếp…”
Bốp! Một tấm bảng nữa lại xuất hiện.
Ta không đần, ta biết.
Xích Luyện Xà bị chọc tức đến lộn ruột, hít vào mấy hơi, rồi hét lên: “Lão tử không phải ‘của quý’, lão tử là Địa Ngục…”
Xoẹt xoẹt!
Hàng loạt bảng giơ ra trước mặt Xích Luyện Xà.
Ta biết rồi!
Ngươi không phải ‘của quý’!
Ngươi là ‘của quý’ của địa ngục!
Giận dữ, bất lực, những cảm xúc phức tạp bủa vây lấy Xích Luyện Xà.
“Ha ha ha ha!” Tức quá lại cười, Xích Luyện Xà nhảy lên, đấm Sa Khắc, “Ta đánh ‘của quý’ khốn kiếp của ngươi!”
Binh!
Sa Khắc lãnh trọn một đấm, nhưng không hề động đậy, mà chỉ ngẹo đầu, ngạc nhiên giơ bảng lên.
‘Của quý’, sao ngươi lại thành người rồi?
Không cần biết, ta phải đạp ngươi.
Sa Khắc ném bảng đi đá về Xích Luyện Xà.
Không cảm nhận được sức mạnh nào nên Xích Luyện Xà cũng coi thường, mặc kệ cho Sa Khắc đạp lên người mình. Có điều… Sa Khắc gần đây lại có hứng thú với ‘của quý’, nên hình như đã chọn một nơi không văn mình cho lắm để hạ chân…
Bốp!!
Xích Luyện Xà ôm lấy phần dưới của mình, gương mặt đầy tà khí giờ trông trắng bệch.
“Đúng là tự tìm cái chết!” Ba Bác Tát cười nhạt, “Dù là ta cũng không dám đón một cước của Sa Khắc như thế! Huống hồ là một con Xích Luyện Xà?”
“Ừ, ta cũng không dám!” Sở Thiên gật đầu đồng ý, rồi lo lắng nói: “Ngươi nói xem con Xích Luyện Xà này, sau này có…”
“Hỏng rồi! Hỏng hết rồi!”
Xích Luyện Xà lảo đảo đứng dậy, khóc hu hu: “Hạnh phúc của ta, đi hết rồi…”
Sa Khắc vỗ vai Xích Luyện Xà, rồi viết lên bảng.
‘Của quý’ à, ta không cố ý!
“Ta phải giết ngươi!” ánh mắt Xích Luyện Xà tóe lửa, há mồm phun nọc độc.
Ào ào!
Sa Khắc bị nọc phun ướt hết đầu, tức đến nhảy chồm lên.
‘Của quý’, ngươi dám phun ta?!
Ta dẫm hết ngươi!
Bốp!
Cũng chính tại chỗ vừa bị thương nặng, Xích Luyện Xà lại ăn một cước.
Lần này thì Xích Luyện Xà đứng dậy không nổi nữa, nằm bẹp dưới đất run rẩy…
“Sa Khắc, thôi!” Sở Thiên thương cảm cho Xích Luyện Xà, không cần biết người ta là người hay rắn, chỉ cần là giống đực, bị như Xích Luyện Xà thế này thì thật quá bi thảm rồi!
Sa Khắc đứng nghiêm ở một bên, Sở Thiên thì cười hề hề đi đến trước mặt Vĩ Tư Đặc, “Bộ dạng của Xích Luyện Xà ngươi cũng thấy rồi, hề hề, có phải cũng muốn thành như thế?”
“Không muốn!” Vĩ Tư Đặc lắc đầu quầy quậy, “Ngươi… ngươi muốn làm gì?”
Vĩ Tư Đặc bỗng nhận thấy Sở Thiên nhìn mình với ánh mắt rất dịu dàng.
Nhặt cái áo choàng mà Vĩ Tư Đặc ném đi lúc này, rồi Sở Thiên chỉ vào hắn: “Cởi quần áo ra!”
“Cởi!” Sở Thiên hét.
Ba Bác Tát sững người, “Ông chủ đừng như thế, nếu không ta không biết ăn nói thế nào với bà chủ đâu!”
“Ngươi nói cái khốn kiếp gì vậy?” Sở Thiên dở khóc dở cười, đánh ngất Vĩ Tư Đặc, rồi thay quần áo của hắn.
“Nhìn thấy chưa? Ta là muốn đóng giả thành Tăng Lữ.”
Ba Bác Tát cười ngượng, chỉ vào Vĩ Tư Đặc, “Ông chủ, hắn thì làm thế nào?”
“Đào hố chôn!” Sở Thiên cười, “Có điều, cho hắn một lỗ thở, để một tháng sau tỉnh lại, hì hì, hắn tưởng mình mệnh lớn thoát chết!”
“Ta hiểu rồi!” Ba Bác Tát bắt tay vào việc, “Vừa rồi chúng ta xưng là người Lôi Tư, hà hà, ông chủ muốn gây rắc rối cho Tạp Tắc Nhĩ!”
“Không chỉ là rắc rối!” Sở Thiên cười, “Ta muốn dùng thân phận của Vĩ Tư Đặc để tìm ra nơi ở của Thiên Hải Vương!”
“Ta… ta…”
Lúc này, Xích Luyện Xà lại lập cập đứng dậy.
“Bị đạp thế mà vẫn chưa chết?” Sở Thiên nhíu mày, “Sa Khắc, đạp cho hắn một phát nữa!”
“Đừng mà!”
Bịch! Xích Luyện Xà quỳ xuống, “Các vị anh hùng tha mạng!”
Nói xong là hai hàng nước mắt đau khổ chảy dài.
Sa Khắc lại xuất hiện với một tấm bảng trên tay.
‘Của quý’ à, đừng xì xì nữa!
“Lão tử đang khóc không phải đang đi tè!” Xích Luyện Xà lại khóc rống lên.
Ba Bác Tát nhìn Xích Luyện Xà, xoa xoa nơi cổ, “Ông chủ, có cần…”
“Cứ đợi đã!” Sở Thiên quan sát Xích Luyện Xà một lượt rồi hỏi: “Vừa rồi ngươi nói Địch Á Lạc không có thời gian quản việc ngươi trốn khỏi địa ngục là sao?”
Xích Luyện Xà lắc đầu lia lịa.
“Sa Khắc, đạp hắn!” Sở Thiên hét.
“Đừng, ta nói!” Xích Luyện Xà sợ hãi nhìn Sa Khắc, rồi nói: “Địa ngục đang đánh nhau, khắp nơi hỗn loạn, Ba Nhĩ và Địch Á Lạc đại nhân và cả Vong Linh đại quân của họ đều bị giữ chân ở U Minh Sơn, không biết sống chết ra sao.”
“Tử Thần tại thượng!” Ba Bác Tát kinh hãi kêu lên, “Lại có người có thể giam cầm được lưỡng đại Thần Thú sao? Là ai?”
Xích Luyện Xà cúi đầu, “Ta không biết,”
“Sa Khắc, đạp…”
“Ta không biết thật mà!” Xích Luyện Xà nhăn nhó, “Ta chỉ là một Xích Luyện Xà cấp chín, trong mắt người bình thường ta là cao thủ tuyệt thế, nhưng trong mắt đại nhân Ba Nhĩ ta làm gì có tư cách biết bí mật của địa ngục chứ?”
Xích Luyện Xà lại nhìn Sa Khắc rồi khóc: “Không giấu gì các ngươi, ta là một tướng lĩnh dưới quyền Địch Á Lạc đại nhân. Khi mới có chiến tranh, ta thấy địch quá mạnh, nên… nên mới đào ngũ!”
“Phì!” Ba Bác Tát nhổ một bãi.
Xích Luyện Xà nói tiếp, “Không trách ta được. Đến giờ ta còn không biết chủ soái của địch là ai, còn tiểu binh cùa chúng đều… đều là hung thú đến từ Huyết Luyện Ngục.”
Ngừng một chút, Xích Luyện Xà lại khóc: “Giờ ta đã thế này rồi, đâu cần phải gạt các ngươi chứ?”
“Được rồi!” Sở Thiên đã có cái mình cần, phẩy tay với Ba Bác Tát, “Giao hắn cho ngươi!”
“Đừng giết ta!” Xích Luyện Xà ôm lấy chân Sở Thiên, thì bị đá ra.
Xích Luyện Xà lại nhìn Ba Bác Tát, quá nguy hiểm! Mặt đầy vết đao kiếm thế kia, nhất định không phải người tốt! Thế là cuối cùng hắn chọn Sa Khắc.
“Cao thủ cứu mạng!’ Xích Luyện Xà ôm lấy Sa Khắc, “Chỉ cần cứu ta, bảo ta làm gì cũng được!”
Sa Khắc ngạc nhiên giơ bảng lên.
Ngươi gọi ta là cao thủ?
“Đúng, đúng!” Xích Luyện Xà vội nói, “Chỉ cần một cước đã đánh bại ta, nhất định ngài là tuyệt thế cao thủ!”
Sa Khắc lại viết một câu khác.
Cao nhân, ta thích ‘của quý’ này!
Sở Thiên và Ba Bác Tát nhìn nhau, rồi với sự ngầm đồng ý của Tiểu Bạch, cùng gục gặc, “Thôi được, Sa Khắc, sau này hắn là ma thú của ngươi, đặt tên cho hắn đi!”
Sa Khắc ngoác miệng cười sung sướng, nhưng không dám nói.
Roẹt! Một tấm bảng xuất hiện trước mặt Xích Luyện Xà.
Sau này ngươi chính là Của Quý của ta!