Nỗi phiền muộn đè nèn trong lòng Sở Thiên bấy lâu này cuối cùng cũng được giải tỏa, từ giờ Sắt Lâm Na sẽ không bị hạn chế tuổi thọ nữa. Không biết chừng, đứa con được sinh ra từ cơ thể hoàn toàn là Hoàng Kim Long tộc có thể còn khỏe mạnh hơn.
Vì thế trong lúc cáo biệt Mạch Khẳng Tích, miệng Sở Thiên luôn ở trong trạng thái cưới ngoác miệng đến mang tai.
Mạch Khẳng Tích một lần nữa được Sở Thiên chữa khỏi, ấn tượng của Sở đại thiếu gia trong mắt Hoàng Kim Long tộc được nâng cao đến gần mức hoàn hảo. Đương nhiên, trước khi gặp mặt Hoàng Kim Long tộc thì Sở Thiên đã đưa Sắt Lâm Na đi rồi.
Điều đáng tiếc duy nhất là không có cơ thể và máu của Thần Sức Mạnh nên Mạch Khẳng Tích cũng không có cách nào để tặng Thần Cách Sức Mạnh cho ai đó.
Nhưng Sở Thiên cũng rất biết đủ, không ‘bóc lột’ Mạch Khẳng Tích thêm nữa, dù sao hắn cũng thu thập được rất nhiều mẫu máu, có lẽ có thể nghiên cứu ra mối quan hệ giữa máu và Thần Cách.
Sau khi đưa thánh nữ Trinh Đức về Huyền Hà đại thảo nguyên, Sở Thiên quay về đảo Bố Lôi Trạch cùng với Ba Bác Tát và Địch Áo bắt đầu miệt mài nghiên cứu.
Lúc này, cách đó hàng nghìn dặm, A Cổ Lạp Sơn đã xảy ra một sự việc có thể ảnh hưởng đến nửa đời sau này của Sở Thiên.
Bắt đầu từ đầm lầy Trần Nê, đội quân mấy chục vạn con ma thú đang bao vây nơi xưa kia là cấm địa của đại lục. Trên trời, dưới mặt đất, cả dưới lòng đất, chỗ nào cũng có ma thú! Trên A Cổ Lạp Sơn, Cự Long tộc vẫn đang cố giữ cái gọi là sự kiêu ngạo của mình, không muốn trốn, nhưng Á Long Thú ở bên ngoài thì đã bắt đầu chạy trốn hoặc đầu hàng.
Trên đại lục, kẻ có thể một lúc điều động đội quân ma thú lớn mạnh như vậy chỉ có một, Thú Hoàng Ngũ Tư của thành Hoàng Kim.
Trong đại điện Long Hoàng, mười vị trưởng lão Nghị Hội tối cao Cự Long tộc đang gấp rút bàn bạc đối sách. Ngồi vị trí cao nhất chính là Phất La Đa, “Chư vị trưởng lão, mọi người đều đã xem chiến thư của Ngũ Tư. Hắn muốn quyết đấu với chúng ta. Nếu ta thua thì phải giao A Cổ Lạp Sơn cho hắn! Chư vị có ý kiến gì không?”
“Hừ, vinh quang của Long tộc chẳng lẽ lại để lũ hậu duệ ti tiện ấy chà đạp lên?”
“Đúng thế, một ma thú mới sống nghìn năm mà muốn khiêu chiến với vinh quang hàng vạn năm của chúng ta? Đúng là năm mơ!”
“Năm đó, khi tổ tiên của chúng ta chiến đấu với Chúng Thần, Ngũ Tư còn chưa ra đời!”
“Không cần nói đến tiên tổ, ngay cả khi Long Hoàng tiền nhiệm Á Lợi Tư Thác Đức uy chấn đại lục, e là Ngũ Tư còn chưa cai sữa. Ha ha!”
Chín vị trưởng lão kia thi nhau góp ý kiến, nghe mà trán Phất La Đa nhăn tít lại, nghĩ bụng: Long Thần tại thượng, không lẽ họ biến thành đồ ngốc hết rồi hay sao? Ngũ Tư xuất thân thấp hèn, nhưng người ta có thực lực! Còn A Cổ Lạp Sơn giờ đã không còn ma thú cấp mười, không còn Long Hoàng!
Dưới sự bảo hộ của Long Hoàng kiêu ngạo hàng vạn năm nay, Cự Long tộc đã quên mất rằng vinh quang là dựa vào thực lực liều mạng mà có.
Nghĩ đến đây, Phất La Đa khẽ thở dài, “Chư vị, nếu chư vị đều đồng ý phải dạy cho Ngũ Tư một bài học, vậy… ai sẽ nhận lời thách đấu của Ngũ Tư?”
Lúc ấy cả đại điện trở nên lặng như tờ, vừa mở mồm là muốn dạy bảo Ngũ Tư, đó là thói quen kiêu ngạo của các vị trưởng lão nhiều năm nay. Nhưng những lão già sống hàng nghìn năm nay đâu phải đồ ngốc, sau khi xả giận thì đều biết nặng nhẹ.
“Hừm, đại trưởng lão, theo luật pháp của Nghị Hội tối cao, lúc này đáng lẽ là Long Hoàng bệ hạ xuất trận, nhưng tạm thời chúng ta không có bệ hạ, chi bằng đại trưởng lão ngài thay Long Hoàng…”
“Ta tuyệt đối không thể xuất trận!”
Quyết đấu với Ngũ Tư?! Đùa gì vậy? Phất La Đa biết sức lực của mình đến đâu. Nhưng miệng vẫn nói cứng: “Ta là đại trưởng lão kiêm Nghị trưởng Nghị Hội tối cao, theo luật pháp của tộc chúng ta, loại quyết đấu có tính quyết định tới vinh quang của Long Thần chỉ có thể do Long Hoàng xuất trận. Nếu ta xuất trận không phải là chiếm vị trí Long Hoàng sao? Không thể được! An Phổ Quách trưởng lão, chi bằng…”
“Không, không, ta từ trước tới giờ chỉ cai quản việc xây dựng, không thể vượt chức trách tham gia chiến đấu!”
“Ta cũng không được, ta…”
Thế là các lý do vô cùng chính đáng được đưa ra, kết quả là không có kết quả gì.
Phất La Đa giận dữ nói: “Đều không muốn xuất trận? Chiến thư Ngũ Tư viết rõ ràng, trong vòng ba ngày không có hồi đáp thì mấy chục vạn đại quân ngoài kia sẽ đánh vào, đến lúc đó tất cả chúng ta đều phải chiến đấu!”
“Bọn ta đều làm theo luật của Nghị Hội! Luật đã ghi rõ, trường hợp này nhất định phải do Long Hoàng xuất trận!”
“Nhưng Long Hoàng bệ hạ đã chết rồi!”
Các trưởng lão sớm đã có ý định chạy trốn, nhưng thể diện của Long tộc không cho phép chạy trốn thật sự, thế là họ cần một lý do quang minh chính đại từ bỏ quyết đấu.
Trong lúc cãi vã, một vị trưởng lão bỗng nói: “Chi bằng chúng ta chọn ra một vị làm Long Hoàng mới, để người đó xuất trận không phải là xong sao?”
“Đúng, đúng, bọn ta tán thành!”
Đúng thế, A Cổ Lạp Sơn đã không còn ai là đối thủ của Ngũ Tư nữa, dù là ai xuất trận thì cũng chết. Nhưng sau khi người này chết thì các trưởng lão có thể danh chính ngôn thuận ra đi --- quyết đấu thất bại là trách nhiệm của tân Long Hoàng, không liên quan gì đến Nghị Hội, càng không cần liều mấy cái mạng già này.
Phất La Đa cũng chợt nhận ra ưu điểm của biện pháp này, thế là chủ đề nghị luận của hội nghị chuyển sang ứng cử viên làm tân Long Hoàng.
Nhưng lúc này lại có một rắc rối, “Theo luật pháp của Nghị Hội, chỉ có huyết mạch Long Thần mới có thể kế vị Long Hoàng, Á Lý Tư Thác Đức không có hậu đại, như vậy nghĩa là A Cổ Lạp Sơn chúng ta đã không còn huyết mạch Long Thần nữa rồi!”
“A Cổ Lạp Sơn không có, nhưng trong số các Cự Long phân tán trên đại lục có không?”
“Đều không có, liên tiếp hai đời Long Hoàng đều chết đột ngột, tộc chúng ta đã không còn huyết mạch Long Thần!”
“Vậy thì phải làm sao? Không có Long Hoàng, chẳng nhẽ bảo chúng ta đi liều mạng? Để chúng ta gánh cái tội danh để mất A Cổ Lạp Sơn?” một trưởng lão không cẩn thận nói ra sự thật --- họ đều đang muốn tìm một tên chết thay!
Bỗng ánh mắt Phất La Đa trở nên sắc lẹm, đập xuống bàn cái rầm, “Yên lặng!”
“Ai nói không còn huyết mạch Long Thần?”
“Lẽ nào lại vẫn còn? Ai? Đại trưởng lão ngài nói xem?”
Phất La Đa nhắm mắt, cười: “Phất Lạp Địch Nặc!”
Chính vì chuyện này, Cự Long tộc gửi thư trả lời cho Ngũ Tư, nói rằng sẽ do tân Long Hoàng xuất trận, nhưng lễ đăng cơ của tân Long Hoàng rất cầu kỳ, vì thế quyết đấu phải lùi lại nửa tháng!
Ngũ Tư không hề muốn quyết tử với Cự Long tộc vì trên A Cổ Lạp Sơn còn rất nhiều Cự Long cấp cao, tuy hắn có thể thắng nhưng tổn thất nhất định không nhỏ. Vì thế Ngũ Tư lợi dụng sự coi trọng thể diện của Long tộc đề xuất việc quyết đấu. Đọc thư phúc đáp, Ngũ Tư tin là với sự cao ngạo của trưởng lão Cách Lạp Tư, nửa tháng sau nhất định có kẻ đến nộp mạng, vì thế Ngũ Tư đồng ý.
Thế là đêm hôm đó, mười mấy con Cự Long cấp chín hộ tống các trưởng lão bay theo mật đạo ra ngoài, lên đường đến đảo Bố Lôi Trạch.
Giờ còn cách ngày ông chủ nhỏ Bố Lôi Trạch ra đời một tháng. Sở Thiên đang vùi đầu nghiên cứu về máu và Thần Cách trong phòng thí ngiệm thì bị Tiểu Bạch, người đang điều hành mọi việc trong gia tộc lôi đến Quang Minh Thần Điện.
“Đại trưởng lão Nghị Hội A Cổ Lạp Sơn, Phất La Đa bái kiến bệ hạ!”
Vừa gặp mặt, cách xưng hô và lễ tiết mà Phất La Đa sử dụng làm Sở Thiên giật thót mình.
Bệ hạ? Hai chữ này không thể gọi bừa được! Một khi được gọi là bệ hạ có nghĩa là việc ăn uống hội họp làm việc của một đám người sẽ do mình lo hết. Hàng ngày đều có công việc làm không hết. Khi ở cùng vợ và chơi với con cũng phải suy nghĩ vị tướng nào đó có phải binh quyền quá lớn rồi không?
Ôm vợ đếm tiền mới là mục tiêu theo đuổi của Sở Thiên, à, bây giờ thêm một cái --- chuẩn bị cho đứa con tương lai bình sữa và tã lót.
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!” Sở Thiên lùi lại một bước tránh sự quỳ bái của Phất La Đa, “Lão ca đùa gì vậy?”
“Bệ hạ, chúng thần không đùa!” một trưởng lão đằng sau Phất La Đa nghiêm túc nói: “Người là bệ hạ của chúng thần!”
Sở Thiên quan sát kỹ, có tất cả mười mấy Cự Long, đều là cấp chín, hơn nữa những người tóc bạc phơ kia chính là trưởng lão của Nghị Hội tối cao.
“Mọi người đứng dậy cả đi, ngồi xuống rồi từ từ nói!” Sở Thiên ngồi xuống chỗ chủ nhân của chiếc bàn tròn, ra hiệu cho người làm đem rượu lên.
Vừa ngồi xuống mấy lão rồng già lại lấy lại bộ dạng ngạo mạn, cách xưng hô cũng thay đổi, “Điện hạ, ngài nhiều lần có ân với A Cổ Lạp Sơn, lần trước ở Cực địa băng nguyên còn cứu toàn tộc bọn ta, bọn ta vô cùng cảm tạ!”
Sở Thiên khẽ cười đợi họ nói tiếp, còn Tiểu Bạch ‘gâu gâu’ hai tiếng rồi nhếch mép bỏ đi. Rõ ràng là Tiểu Bạch gần đây quản lý tin tình báo đã đoán được chuyện gì xảy ra, chỉ có Sở Thiên vùi đầu trong nghiên cứu là không hay biết gì.
Ra hiệu cho các trưởng lão khác im lặng, Phất La Đa cười: “Điện hạ cũng biết, Long Hoàng tiền nhiệm Á Lợi Tư Thác Đức đã qua đời, ngài cũng không để lại hậu duệ, theo luật pháp của Cự Long tộc bọn ta, chỉ có Long Hoàng huyết mạch mới được kế thừa hoàng vị, vì thế…”
“Ồ, hình như hiện giờ trên đại lục chỉ có ta là có máu của Long Hoàng!” Sở Thiên gục gặc rồi im lặng nhìn Phất La Đa.
Không khí có vẻ hơi gượng gạo, Phất La Đa cười khan, nói: “Vì thế… Vì thế mời ngài trong vòng mười ngày hãy đến A Cổ Lạp Sơn kế vị!”
“Nói xong rồi chứ?” Sở Thiên vẫy tay, “Ta không tiễn nhé!”
Tất cả Cự Long đều sững người, Phất La Đa vội hỏi: “Điện hạ, à không, bệ hạ, ngài định khi nào khởi hành?”
“Ta không có hứng thú làm hoàng đế!” đây là câu cực kỳ thực lòng của Sở Thiên, so với việc khổ sở làm hoàng đế thì hắn thích việc nằm trên tiền ôm vợ chơi điều khiển từ xa hơn, ví dụ như tên Giáo Hoàng ở trên Thánh Sơn Đỗ Lỗ Nam Hy kia!
“Năm xưa điện hạ vì công chúa Sắt Lâm Na mà từ bỏ cả ngôi vị quân vương một nước, sự tích này bọn ta đều biết, nhưng mà…” Phất La Đa chớp chớp mắt cười: “Xin điện hạ hãy suy nghĩ lại, lần này là làm chủ nhân của A Cổ Lạp Sơn!”
“Không cần suy nghĩ, ta không có hứng thú!”
Liên tiếp trải qua việc Long Hoàng biến dị và trận huyết chiến ở Cực địa băng nguyên, thực lực của A Cổ Lạp Sơn sớm đã không còn như xưa, Sở đại thiếu gia gần đây nghiên cứu cách tạo Thần thật sự là không có hứng thú gì với chúng.
Các trưởng lão không ngờ được Sở Thiên lại có phản ứng như vậy, lửa giận vì bị coi thường bốc thẳng lên đầu, “Phất Lạp Địch Nặc, với tiếng tăm của A Cổ Lạp Sơn, mời ngươi làm Long Hoàng là…”
“Ông chủ, lão đại Tiểu Bạch bảo ta chuyển cho ông chủ cái này!”
A Mạt Kỳ đi vào, tay cầm một cuộn giấy, đồng thời nhìn Phất La Đa với ánh mắt sắc lẹm.
Chớp mắt, Cự Long không còn hùng hổ nổi nữa, lúc ấy cái đầu cao ngạo của chúng mới nhận thức được rằng, dù Long Hoàng vẫn còn sống thì chúng cũng không thể động được vào Sở Thiên.
Sở Thiên nhìn lướt qua, thì ra đây là tình hình đại lục trong tháng khi hắn bế quan nghiên cứu. Khi nhìn đến chỗ Ngũ Tư dẫn quân bao vây A Cổ Lạp Sơn, Sở Thiên nheo mắt cười, cũng hiểu ý đồ của bọn Phất La Đa.
“Ai da, thì ra là A Cổ Lạp Sơn đang bị bao vây! Hà hà, mấy vị bảo ta đi làm Long Hoàng, không phải muốn ta giúp các vị đối phó Ngũ Tư đấy chứ?”
“Không, bọn ta quyết không có ý đó!” Phất La Đa lắc đầu lia lịa, “Theo luật pháp, A Cổ Lạp Sơn không thể không có Long Hoàng, mà ngài lại là người kế thừa hợp pháp duy nhất!”
Nói rồi mấy lão rồng già nhìn nhau, nhất loạt đứng dậy, “Bệ hạ!”
Bịch! Bịch!
Mấy ông già và các Cự Long hộ vệ cùng quỳ xuống, “Ngài không làm bệ hạ của bọn ta, không làm chủ nhân của A Cổ Lạp Sơn là bọn ta không đứng dậy đâu!”