“Không đứng dậy? Vậy được, cứ quỳ ở đó đi!” Sở Thiên trừng mắt một cái, quay người phủi áo bỏ đi.
Muốn uy hiếp lão tử? Hừ! Nếu Cự Long tộc thực lực hơn đảo Bố Lôi Trạch, thì Sở Thiên nhất định sẽ khép nép, nhưng trong tình hình hiện nay mà các trưởng lão Cự Long lại dám giở trò vô lại?! Đương nhiên Sở đại thiếu gia phải coi thường rồi.
Sau khi sai mấy người của Ám Điện giám sát Phất La Đa, Sở Thiên quay lại căn phòng bí mật, lại tiếp tục nghiên cứu.
Ám Điện của Bố Lôi Trạch mới được xây dựng gần đây. Thành viên chủ yếu bao gồm Thần Thánh tín đồ của Giáo Đình và sát thủ do Ảnh cung cấp, hai loại người này một là cuồng tín đồ, một là những kẻ bị tẩy não, lòng trung thành đương nhiên không có vấn đề gì. Vì thế Sở Thiên tập hợp chúng lại thành Ám Điện, chuyên làm những chuyện mờ ám, cần bảo mật.
Điều đáng tiếc duy nhất là Sở Thiên không tìm được người nào phù hợp để phụ trách Ám Điện. Ba Bác Tát vốn là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng hắn phải chủ trì Quang Minh Thần Điện với thân phận Cấm Chú pháp sư, vì thế Ám Điện tạm thời do chính Sở Thiên cai quản!
Trên bàn thí nghiệm, hài cốt của Long Thần, những phần cơ thể còn lại của Ma Căn, Thần Cách Sức Mạnh, còn cả mấy mẫu máu được bày ra một cách có trật tự. Sở Thiên đang dùng kính hiển vi do Tề Bách Lâm sáng chế, quan sát những mảnh vụn của chúng.
Ba Bác Tát đang xử lý sự vụ của gia tộc, Địch Áo đi Ái Nhĩ Sâm vương quốc tham gia lễ thăng cấp Thánh Tế Tự, vì thế chỉ có một mình Sở Thiên làm thí nghiệm.
Do thiếu tiêu bản Nhân Thần, mà Sở Thiên lại là bác sỹ thú y, vì thế thí nghiệm chỉ chuyên nhằm vào Thú Thần.
Từ sau khi thăng cấp cho Anh Cách Lạp Mỗ và A Mạt Kỳ, Sở Thiên vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề. Ma thú thăng cấp, dù là từ chín lên mười thì đều chỉ cần đổi Tinh Hạch trong não là được, nhưng từ nhị trùng Thần Lực lên tam trùng Thần Lực, cũng chính là trở thành Thần, tại sao lại phải dùng Thần Cách?
Theo cách nói của Mạch Khẳng Tích thì Thần Cách là sự ngưng đọng của tinh hoa của các vị Thần có được khi trải qua sự tu luyện Nguyên Tố pháp tắc, để lại, cũng giống như hạt Xá Lợi của nhà Phật ở trái đất.
A Mạt Kỳ hoàn toàn kế thừa cơ thể của Ma Căn, đương nhiên có nghĩa là kế thừa Thần Cách, còn Mặc Phỉ Đặc chỉ dùng một phần hài cốt của Long Hoàng, vì thế thực lực có tăng chút ít.
Còn về Anh Cách Lạp Mỗ thì hơi lạ. Hắn chỉ kế thừa Tinh Hạch, không có Thần Cách, nhưng lại vẫn thành Thần!
Còn cả máu nữa, tại sao máu tương đồng thì có thể kế thừa Thần Cách?
Nhằm vào những vấn đề trên, Sở Thiên dùng những tài liệu có trong tay bắt đầu hàng loạt các nghiên cứu.
Kết quả nghiên cứu trong một tháng nay cho thấy, Thần cần ít nhất ba thứ: huyết mạch, Tinh Hạch và Thần Cách.
Liên hệ với quá trình tu luyện Thần Cách, thậm chí Sở Thiên đã dùng bản thân mình để làm thí nghiệm. Cuối cùng thì đã có được bước đột phá trọng đại đầu tiên: tu luyện Thần Lực là hấp thụ Nguyệt Thuộc nguyên tố chắt lọc trong trời đất. Rồi số nguyên tố này được tích trữ bên trong Tinh Hạch hình thành nên Thần Lực. Mà nơi chắt lọc chính là máu.
Lại kêu Anh Cách Lạp Mỗ đến dâng hiến lần nữa, Sở Thiên tuy không có kết luận nhưng có một suy đoán táo bạo.
Nếu so sánh Thần với khẩu súng ở trái đất, thì máu là chỗ nạp đạn, Tinh Hạch là thuốc súng, quyết định uy lực của súng, còn Thần Cách chính là thân súng.
A Mạt Kỳ có cơ thể của Ma Căn làm thân súng, Tinh Hạch của chính mình làm thuốc súng, còn chỗ nạp đạn chính là máu của Sở Thiên, vì thế hắn là một Thần hoàn chỉnh.
Anh Cách Lạp Mỗ dùng Tinh Hạch của Ma Căn, cũng chính là loại thuốc nổ tốt nhất --- Lĩnh Vực Phục Chế. Nhưng hắn dùng máu của chính mình hấp thụ Thần Lực, thuốc súng được bổ sung rất chậm. Rất may là số Thần Lực hắn ăn trước đây đủ nhiều nên tạm thời không thiếu. Nhưng cũng chính vì Anh Cách Lạp Mỗ không có máu của Ma Căn làm chỗ nạp đạn nên hắn chỉ có thể dùng Thần Lực của mình phục chế kẻ khác chứ không thể giống Ma Căn tùy ý tạo ra nguyên tố tự nhiên.
Còn về Tiểu Hùng Miêu Khách Thu Sa, có lẽ nó có máu giống với nữ thần Tự Nhiên, lại kế thừa Thần Cách, nhưng Tinh Hạch của nó quá kém nên giờ chỉ có nhị trùng Thần Lực.
Lúc này, Sở Thiên đã gọi Anh Cách Lạp Mỗ và Tiểu Hùng Miêu đến phòng thí nghiệm để bắt đầu kiểm chứng những suy đoán của mình.
“Anh Cách Lạp Mỗ, bắt đầu từ ngươi!” Sở Thiên bảo Anh Cách Lạp Mỗ biến thành Hỗn Huyết Long, rồi xếp bàn phẫu thuật ra “Ta sẽ truyền hỗn hợp máu của Ma Căn, của Long Thần và của ta vào cơ thể ngươi. Nếu sau này ngươi giống như Ma Căn, tự do thao túng nguyên tố Tự Nhiên thì có nghĩa là ta đã đoán đúng, hà hà!”
“Ông chủ truyền cho ta máu của tên yêu nhân đó sao?” Anh Cách Lạp Mỗ nhăn nhó.
“Sợ gì chứ? Chỉ là một phần thôi, còn máu của ta nữa cơ mà!” Sở Thiên vô cùng nghiêm túc bắt đầu thực hiện phẫu thuật.
Việc cho thêm máu của mình vào là một phát hiện khác của Sở Thiên. Trong khi nghiên cứu nhóm máu của Thần, Sở Thiên phát hiện tế bào máu của Thần khác khá nhiều so với máu người bình thường. Vách tế bào máu của Thần gần như là không có, nhưng chất và nhân tế bào thì rất lớn, vừa đặc vừa dính. Quan trọng nhất là trong ti thể, cái chỉ có thể được kế thừa từ mẹ lại có cấu trúc của đường vận chuyển.
Điều này cũng cho thấy tại sao huyết mạch lại quan trọng như vậy trong Thần tộc. Vì chỉ có gen tương đồng mới có thể kế thừa tế bào máu đặc thù của Thần tộc. Thần tộc càng lợi hại thì tế bào máu càng to, kết cấu bên trong càng đơn giản.
Còn máu của Sở Thiên thì có thể gọi là kỳ lạ, vì tế bào máu của hắn trống rỗng. Bên trong chỉ có sức mạnh được hữu dịch hóa, ngoài ra không có gì nữa.
Sở Thiên không biết tại sao mình có loại tế bào này mà vẫn sống được. Ít ra hắn biết loại tế bào này có tác dụng chỉnh hợp, có thể dung hợp máu của người khác. Nói một cách đơn giản thì máu Sở Thiên dùng cho bất cứ ai, hơn nữa còn có thể ngụy trang thành bất cứ loại máu nào, từ đó có thể đi vào bất cứ cơ thể nào.
Hỗn hợp máu bắt đầu đi vào cơ thể Anh Cách Lạp Mỗ, Sở Thiên quan sát sự thay đổi của tế bào, “Chậc chậc, tốt lắm! Anh Cách Lạp Mỗ, máu Long Thần rất mạnh, tế bào của ta không dung hợp được, nhưng nó giống với gen của ngươi nên hấp thụ rồi… Ha ha ha, máu của Ma Căn đã bị máu của ta dung hợp. Đó, máu của ngươi đã gần như là của Ma Căn rồi, hơn nữa hình như máu Long Thần đã khiến nó thay đổi chút xíu.”
Anh Cách Lạp Mỗ không hiểu Sở Thiên đang nói gì, hắn vẫn đang lo mình cũng biến thành yêu nhân.
Máu rất nhanh đã được thay hết, Sở Thiên cười: “Thử đi, xem có thể phóng thích ma pháp tấn công không?”
Phụt!
Một quả cầu lửa được hình thành trên tay Anh Cách Lạp Mỗ và được bắn ra, “Ông chủ! Giờ ta hoàn toàn có thể sử dụng ma pháp tấn công rồi, chắt lọc nguyên tố tự nhiên rất nhanh, hơn nữa… hơn nữa không bị biến thành yêu nhân!”
“Vậy thì tốt!” nói rồi Sở Thiên ngoắc tay với Tiểu Hùng Miêu, “Khách Thu Sa lại đây, ông chủ thăng cấp cho ngươi!”
“Ông chủ, ta thương lượng một chuyện được không?” Tiểu Hùng Miêu bò lên bàn phẫu thuật, “Người ta không muốn trở nên mạnh, chỉ cần ông chủ khiến người ta có thể tạo ra rượu là được rồi!”
“Ngươi đùa gì vậy?” Anh Cách Lạp Mỗ khẽ đập Tiểu Hùng Miêu một cái, “Không phải nói rồi sao? Ngươi là Thần Tự Nhiên, chỉ có thể thao túng thực vật!”
“Không, Tiểu Hùng Miêu không đùa!” Sở Thiên cười tít, “Rượu được tạo ra từ lương thực, lương thực không phải cũng là thực vật sao? Vì thế, Khách Thu Sa, chỉ cần ngươi phối hợp với ta hoàn thành thí nghiệm này ta đảm bảo ngươi có thể tự mình làm ra rượu ngon!”
“Thật sao~~” Tiểu Hùng Miêu bắt đầu chảy nước miếng, “Vì rượu ngon, ta liều! Tới đi ông chủ!”
“Được, giờ ta mở não của ngươi ra…”
“Mở não?!” Tiểu Hùng Miêu sững người.
Dưới áp lực của Sở Thiên, não của Tiểu Hùng Miêu đã được mở ra, nhìn viên Tinh Hạch bé bằng hạt đậu nành, Sở Thiên chép miệng, chả trách mà sức mạnh của nhóc này kém đến vậy.
“Khách Thu Sa, bắt đầu hấp thụ tinh hoa thực vật!”
Cơ thể Tiểu Hùng Miêu bắt đầu chuyển động, Sở Thiên quan sát qua kính hiển vi, từng chút sức mạnh từ trời đất đang chảy vào máu Tiểu Hùng Miêu, rồi tập hợp lại ở viên Tinh Hạch trong não.
“Được rồi, ha ha!” Sở Thiên cười lớn, “Ta đã hiểu rồi, cái gì mà nguyên tố pháp tắc, căn bản chỉ là Thần Sáng Thế giúp người trở thành Thần cải tạo cơ thể biến thành cơ thể có kết cấu hấp thụ Thần Lực!”
Trong chốc lát, Sở Thiên hiểu ra rất nhiều điều, Thượng cổ huyết mạch có thể tu luyện Thần Lực là vì máu của họ có thể hấp thụ nguyên tố!
Ma thú, thậm chí Thú Thần đều có thể thăng cấp, chỉ cần một hệ thống vận chuyển Thần Lực --- máu, cơ thể, Tinh Hạch!
Thần Thạch phản phệ là vì tuy nó đã dung hợp với chủ nhân nhưng vẫn hấp thụ sức mạnh, đồng thời hấp thụ cả của chủ nhân và bên ngoài, nhưng nguyên tố hút vào lại không có Tinh Hạch tương ứng lưu trữ, chỉ có thể tạm thời trữ trong cơ thể của chủ nhân. Khi nồng độ sức mạnh trong cơ thể chủ nhân vượt quá môi trường bên ngoài, Thần Thạch chỉ hút của chủ nhân, đấy chính là phản phệ!
“Ha ha…” bộ dạng của Sở Thiên có phần điên cuồng, “Cho ta máu, Thần Cách, cả Tinh Hạch nữa, ta có thể sáng tạo ra Chủ Thú Thần. Hắc hắc… Ha ha ha…”
Tiểu Hùng Miêu ngoắc ngoắc Anh Cách Lạp Mỗ, “Anh lão đại, có phải ông chủ điên rồi không?”
Anh Cách Lạp Mỗ nghe được một số cái từ những lời điên rồ của Sở Thiên, cười: “Ông chủ không điên. Nhưng nếu Thần Sáng Thế vẫn sống thì ta đảm bảo lão nhân gia chắc chắn sẽ điên. Khốn kiếp, sáng tạo Thần! Đây không phải cướp miếng ăn của Thần Sáng Thế sao?”
“Đúng, ta chính là muốn cướp với Thần Sáng Thế!” Sở Thiên vuốt viên Thần Cách Sức Mạnh, nheo mắt lại, “Anh Cách Lạp Mỗ, lệnh cho mọi người và ma thú trong gia tộc, mỗi người giao cho ta một bình máu!”
Thượng cổ Thần tộc có rất nhiều hậu huệ, nhưng càng về các đời sau, huyết mạch càng loãng, thậm chí có người còn biến thành cả người thường. Nhưng dù có thay đổi thế nào thì một số thứ được ẩn giấu trong gen vẫn không thay đổi. Vì thế giờ Sở Thiên đang cầu nguyện, cầu nguyện rằng trong số những người của mình có ai đó là hậu duệ của Thần Sức Mạnh.
Bảy ngày sau, căn phòng bí mật dưới lòng đất của Sở Thiên phát ra tiếng cười điên dại, “Khốn kiếp, ta biết rồi. Nếu có người có máu của Thần Sức Mạnh thì nhất định là hắn!”
Ông chủ đang hét gì vậy? Mọi người trên đảo Bố Lôi Trạch đều mơ hồ, nhưng rất nhanh, nhân vật chỉ đứng sau ông chủ và bà chủ gia tộc Phất Lạp Địch Nặc, A Mạt Kỳ với tốc độ nhanh nhất bay đến Thiên Hải quận - nơi Kim Cương đang trấn giữ!
Qua ba ngày tiếp, đúng khi Cự Long trưởng lão quỳ đến hoa mày chóng mặt, Kim Cương áo giáp chỉnh tề đứng nghiêm trang sừng sững trước mặt Sở Thiên, “Ông chủ, Kim Cương phụng mệnh ông chủ về báo cáo!”
Nhìn bàn chân của đại tinh tinh trước mặt mình, Sở Thiên bay lên trời, chỉ vào Cấm Chú đại pháo trên vai Kim Cương, cười: “Vứt nó đi, ông chủ chuẩn bị cho ngươi thứ tốt hơn rồi!”