Trên Lạc Ưng Thạch, trận quyết chiến giữa các Chủ Thần vẫn đang tiếp tục. Nếu không phải khe núi này có lực lượng của Thần Sáng Thế để lại thì e là mọi thứ xung quanh đã bị hủy sạch rồi.
Đầu tiên, Phượng Hoàng Thần bị trúng kế trọng thương, rồi lại bị Thái Dương Thần giỏi dùng lửa lấy mất Hỏa nguyên tố bên cạnh, nhất thời không biết phải đối phó thế nào với sự tấn công tới tấp của Nạp Thập, dường như sắp thua mất rồi. Rất may lúc đó Phượng Hoàng Thập Tam Ngự đã kịp quay về, không nói câu nào, mười ba Lĩnh Vực đủ màu sắc sáng rực như mười ba thanh kiếm đâm về Thái Dương Thần.
Bác Đức chỉ còn lại một nửa sức mạnh của Chủ Thần, nhưng Phượng Hoàng Thập Tam Ngự cộng lại thì lại thành sức mạnh Chủ Thần hoàn chỉnh. Thái Dương Thần không kịp trở tay, rơi xuống thế hạ phong.
“An Cát Lệ Na, qua đây giúp ta!” Nạp Thập hét.
An Cát Lệ Na vừa dùng lời nói ép được hai Chủ Thú Thần đi, lúc này quay người lại cười nhạt, nhìn hai kẻ đang tấn công Bào Uy Nhĩ, bỗng kinh ngạc. Hai Chủ Thần đánh một, hơn nữa Chiến Thần còn liều mạng với mọi giá, vậy mà mỹ nhân ngư vẫn giữ vững được thế thượng phong. An Cát Lệ Na nghĩ bụng, không thể kéo dài thêm được nữa. Nếu Bào Uy Nhĩ thắng trước khi Bác Đức bại thì e là tất cả sẽ phải chết hết. Nhưng Phượng Hoàng Chủ Thần đâu dễ đối phó, tuy chỉ còn nửa cái mạng nhưng Niết Bàn của Phượng Hoàng tộc quả thực khiến người ta khiếp sợ!
Mục tiêu lần này là Bào Uy Nhĩ!
Nghĩ đến đây, An Cát Lệ Na nói với Phượng Hoàng Thần: “Bác Đức miện hạ, hôm nay ta chỉ muốn giết Bào Uy Nhĩ, ngài đã bị thương, không cần thiết phải ở lại chết chung! Nếu bây giờ ngài đưa người trong tộc rời khỏi đây, bọn ta quyết không ngăn cản!”
Bác Đức với bộ chiến giáp đỏ rực cũng cảm thấy mình không trụ nổi nữa, vai trái đã bị Tam Xoa Kích của mỹ nhân ngư xuyên qua, linh hồn cũng bị thất trùng Thần Lực đánh trọng thương, nếu không phải Bào Uy Nhĩ không vận dụng pháp môn của sức mạnh thất trùng linh hồn thì sợ là hắn đã bị tiêu tan cả linh hồn lẫn thể xác!
Thấy Bác Đức đã bị làm dao động, An Cát Lệ Na nói tiếp: “Chiến Thần sẽ đảm bảo người thừa kế ngài là Lộ Tây Pháp bình an vô sự, trong vòng mười ngày, Thái Dương Thần nhất định sẽ đưa hắn đến Huyết Luyện địa ngục, giao tận tay ngài!”
Ở lại liều mạng với đối thủ, hay là về chuẩn bị để sau này đông sơn tái khởi. Phượng Hoàng Chủ Thần ra một quyết định có lợi nhất cho mình, “Phượng Hoàng Thập Tam Ngự, mệnh lệnh toàn tộc quay về Huyết Luyện Ngục!”
“Lệnh của gia tổ, Phượng Hoàng toàn tộc quay về Huyết Luyện Ngục!” Phượng Hoàng Thập Tam Ngự lo lắng cho thương thế của Bác Đức, kịp thời truyền đạt mệnh lệnh.
Toàn bộ Phượng Hoàng phía trên trời, khu vực khe núi đồng loạt bỏ lại đối thủ, quay đầu lao xuống một tảng đá nham thạch màu máu phía dưới Lạc Ưng Thạch. Còn Phượng Hoàng Thập Tam Ngự đã ở đó phối hợp cùng Bác Đức mở ra một đường thông đạo.
Bốn vị Chủ Thần cũng lệnh cho thủ hạ không được ngăn cản.
Trong nháy mắt, thế lực có thể cùng Biển Cấm tác chiến đã rút lui, chỉ còn mỹ nhân ngư một mình đối phó với tứ đại Chủ Thần, thậm chí Thí Thần Thất Hải Thú cũng bị phục binh của tứ Chủ Thần quây lấy.
Trên không trung, An Kỳ Nhĩ đang bay cạnh Anh Cách Lạp Mỗ thì nghe thấy mệnh lệnh của gia tổ, lập tức nói: “Này mặt trắng, theo ta về Huyết Luyện Ngục!”
Anh Cách Lạp Mỗ đang định trả lời thì lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc, “Lão Anh, là ta, A Mạt Kỳ. Ông chủ đang ở cách đây không xa, ngươi đóng băng mình đi để ta đưa vào trong nhẫn không gian!”
Anh Cách Lạp Mỗ mừng rỡ, biến về hình người, “Tiểu nha đầu, ta về nhà đây! Khi đến nhân gian thì đến Bố Lôi Trạch tìm ta!” nói rồi, dáng người thanh tú biến mất.
An Kỳ Nhi sững người, không biết A Mạt Kỳ đang ẩn thân ở bên cạnh, đập mạnh đôi cánh, bay theo sau tộc mình, “Đồ mặt trắng, ngươi dám bỏ rơi ta! Hứ, đợi khi ta đến nhân gian sẽ xử ngươi!”
Đáng tiếc là Hỗn Huyết Long không nghe thấy gì, hắn đã về đến chỗ Sở Thiên rồi.
Trong đám cành lá um tùm, Sở Thiên nhìn ma sủng vừa về, cười gian: “Sao? Nhìn ngươi với tiểu nha đầu kia như thế, có phải có ý gì rồi không?”
Anh Cách Lạp Mỗ đỏ mặt, lắc đầu lia lịa.
Sở Thiên còn chưa kịp chọc thêm thì tình hình có biến. Thì ra là mỹ nhân ngư bị tứ đại Chủ Thần bao vây. Thất trùng Thần Lực tuy mạnh, nhưng lục trùng Tinh Hạch lại hoạt động liên tục trong tình trạng áp lực cao, cuối cùng thì không trụ vững được nữa.
Sở Thiên nhìn qua khe lá, trên bầu trời bên kia khe núi, Thí Thần Thất Hải Thú đang bị bao vây bởi sự tấn công của gần một nghìn Thần tộc, đối thủ bao gồm Cao Vị Thần, còn cả Thượng Vị Thần, nhưng bảy vị Hải Thú đẳng cấp cao nhất cũng chỉ là Cao Vị lại đối phó một cách ung dung, thể hiện được tố chất chuyên nghiệp sau nhiều lần tham dự việc tàn sát.
Một luồng sáng xanh màu nước lóe lên, Tinh Hạch của mỹ nhân ngư không còn chịu đựng được nữa rồi.
Thất Hải Thú Thần sắc mặt thay đổi, phối hợp với mỹ nhân ngư nhiều năm như vậy, họ đương nhiên biết sẽ phải làm gì, thủ lĩnh Tô Sách Na hô: “Hợp thể, bảo vệ phía sau cho bệ hạ!”
Thủy nguyên tố trong không khí lập tức trở nên dày đặc, Thí Thần Thất Hải Thú biến về bản thể.
“Nữ thần tại thượng… Tô Sách Na là…” Sở Thiên sững sờ, cuối cùng hắn cũng hiểu, tại sao trong Thí Thần Thất Hải Thú, chỉ có Tô Sách Na có cơ thể hoàn toàn của con người, còn sáu người kia đều có đặc trưng của Hải Thú.
Một con bạch tuộc khổng lồ với vô số xúc tu. Bất cứ nữ bằng hữu nào có con mắt thẩm mỹ của con người đều sẽ không để lộ cái bản thể này ra ngoài.
So với bản thể của Tô Sách Na thì Hãn Mã đã là cái gì? Boeing thì hơi nhỏ. Một con bạch tuộc to bằng cả tòa thành giờ đang xuất hiện trên không trung, riêng cái vòi cũng to bằng Gia Sách Nhĩ Ma Căn rồi.
Sáu Hải Thú còn lại hoàn toàn dung hợp bên trong cơ thể Tô Sách Na, cơ thể con bạch tuộc bỗng mở ra thêm một vòng, đây có lẽ là hộ giáp Mai Lệ Nhĩ, trong giác mút của tua mọc ra những chiếc răng nanh cá mập, đây là răng của Sa Lỗ…
Một quái vật đội trời đạp đất, cộng thêm thứ ánh sáng tím chói lòa bao quanh cơ thể - lục trùng Thần Lực, đây mới là thực lực Chủ Thần của Thí Thần Thất Hải Thú.
Tuy hợp thể nhưng ý thức của Hải Thú vẫn do Tô Sách Na khống chế, “Bệ hạ đi trước đi, ở đây giao cho chúng thần!”
Chiếc xúc tu dài lướt qua trên đầu kẻ địch, đội ngũ hàng nghìn quân nháy mắt đã ít đi một mảng to. Nhìn những chiếc răng chỗ giác mút đang nhai ngấu nghiến là biết số quân đó đi đâu rồi.
Quái vật lục trùng thần lực ở giữa một đám quân Thần tộc chỉ từ ngũ trùng trở xuống, giống như một cái lô cốt lao vào giữa đám bộ binh, điều cần làm chỉ là tàn sát! Trước đây Lạp Hy Đức nói Bào Uy Nhĩ đem theo Thất Hải Thú tàn sát mười mấy vạn người Nguyệt Cầu, Sở Thiên còn có chút không tin. Nhưng giờ hắn tin rồi. Chỉ cần không có đối thủ cực mạnh, quái vật này giết sạch sinh linh trên đại lục cũng không thành vấn đề.
Phục binh của tứ đại Chủ Thần lập tức náo loạn, lúc đó mấy người Thái Dương Thần cũng đuổi đến, đứng đầu lại là Chiến Thần.
“Bào Uy Nhĩ, vinh quang của Thần Hoàng phải dùng máu của ngươi để rửa! Hãy để lại đầu mà đi chuộc tội với Thần Hoàng!”
Dáng vẻ của Chiến Thần Khảm Phổ lại khiến Sở Thiên nhớ đến Thánh Đấu Sĩ ở nhà, cũng trung thành như thế, cũng điên cuồng như thế, thật không biết Tư Đặc Ân có phải có thủ pháp gì khống chế linh hồn hoặc tẩy não tinh thần gì đó không?
Mỹ nhân ngư vốn định chạy trốn nhưng câu ‘chuộc tội với Thần Hoàng’ của Chiến Thần khiến Bào Uy Nhĩ lập tức dừng lại, “Ngươi biết Tư Đặc Ân ở đâu?”
“To gan, ngươi dám gọi tên húy của bệ hạ!” Chiến Thần Khảm Phổ tấn công mỹ nhân ngư, “Thần Hoàng bệ hạ rất tốt! Đang đợi ta bắt ngươi về gặp ngài!”
Mỹ nhân ngư lách người tránh nắm đấm của Chiến Thần, nhưng trận mưa quyền vẫn chưa dứt, ‘uỳnh’ một quyền đánh vào vách núi, lập tức núi đá cùng với mười mấy Thần tộc xui xẻo thịt nát xương tan. Không có sức mạnh của Sáng Thế Phụ Thần trên Lạc Ưng Thạch bảo vệ, cuộc chiến Chủ Thần cấp cuối cùng cũng thể hiện ra uy lực của nó.
“Không tốt rồi! Mau tìm nơi trốn đi!” Sở Thiên cảm thấy được sức mạnh không thể chống lại đó, hắn cuống cuồng tìm nơi tránh nạn.
A Mạt Kỳ giữ hắn lại, “Ông chủ, không được dùng Thần Lực rời khỏi đây, khoảng cách quá gần! Nhẫn Ẩn Thần chưa chắc đã giấu được Chủ Thần!”
“Vậy thì phải làm sao? Chỉ có ba trăm dặm, chúng mà liều thì đến ba nghìn dặm cũng hủy diệt hết mọi thứ!” Sở Thiên nhất thời không có cách nào. Hắn căn bản là không ngờ tình hình lại đến mức này. Các Chủ Thần lại không quan tâm đến an nguy của địa ngục, đánh nhau ở bên ngoài Lạc Ưng Thạch.
Ba Nhĩ nói: “Phất Lạp Địch Nặc huynh đệ, nhị huynh ở đây cùng ngươi, ta và tam đệ đi giúp Bào Uy Nhĩ, tìm cơ hội để Bào Uy Nhĩ dẫn mấy Chủ Thần khác đi. Sau đó nhị đệ đưa ngươi đi Lạc Ưng Thạch lấy Không Gian thông đạo, đưa các ngươi về nhân gian!”
“Thế các ngươi thì sao?” Sở Thiên lo lắng.
“Bọn ta không dễ chết thế đâu!”
“Được, nhớ bảo vệ não và linh hồn, ta có thể hồi sinh các ngươi!”
Ba Nhĩ và Mặc Phỉ Đặc gật đầu, rồi nhún ngươi bay ra, “Bào Uy Nhĩ bệ hạ, Ba Nhĩ, Mặc Phỉ Đặc đến thực hiện giao hẹn đây!”
“Đi giúp Thất Hải Thú!” Bào Uy Nhĩ đang ở thế hạ phong giữa sự tấn công của tứ đại Chủ Thần, nhưng cây Tam Xoa Phân Thủy Thứ vẫn không ngừng ‘chăm sóc’ cho Chiến Thần, “Khảm Phổ, chủ ngươi đâu? Gọi hắn cút ra đây, đường đường là Thần Hoàng không có mặt mũi nào gặp ai hay sao mà bảo bốn tên tiểu tốt các ngươi đi nộp mạng?!”
Chiến Thần tức giận đùng đùng, hắn tuyệt đối không thể nhẫn nhịn việc có kẻ dám nhục mạ Thần Hoàng, nhưng thương thế lúc trước khiến đầu hắn lại đau, “Nếu Thần Hoàng bệ hạ không phải bị trọng thương thì sớm đã giải quyết ngươi rồi!”
“Tư Đặc Ân bị thương? Hà hà, e là không sống được bao lâu nữa nhỉ?” mỹ nhân ngư cười nhạt.
“Sao có thể? Hừ!” Chiến Thần giận dữ: “Thần Hoàng đã học được thuật Thượng cổ Tế Tự ở nhân gian! Chỉ chút thương thế chẳng bao lâu là có thể chữa khỏi!”
“Khảm Phổ câm mồm!” ba Chủ Thần còn lại hốt hoảng! Chuyện này có thể cho Bào Uy Nhĩ biết sao? Não tên Khảm Phổ này đúng là có vấn đề về não!
Thuật Thượng cổ Tế Tự? Phất Lạp Địch Nặc? Mỹ nhân ngư nghiến răng, tên bịp bợm đó mồm nói không có quan hệ gì với Thần Hoàng mà mình lại tin…
Phừng phừng!!!
Mỹ nhân ngư bị nộ hỏa công tâm nhất thời không phòng thủ, bị Lĩnh Vực Hỏa Cấp của Thái Dương Thần thiêu cháy hết Thủy nguyên tố đằng sau lưng, sau đó thì An Cát Lệ Na khống chế Lôi Điện, cắm một đường sét khổng lồ vào trong người Bào Uy Nhĩ.
“Bệ hạ!!” quái vật do Thí Thần Thất Hải Thú hợp thể thành vừa giận dữ vừa sợ hãi, không quan tâm được cái cơ thể này có thể chịu đựng được bao nhiêu sức mạnh, tầng Thần Lực màu tím trở nên đậm hơn, các xúc tu giơ cao đập xuống, “Uỳnh!” cả khe núi, mọi thứ trong vòng bán kính trăm dặm nát vụn, chỉ còn lại trơ trọi Lạc Ưng Thạch.
A Mạt Kỳ không kịp nghĩ gì nhiều hơn, ôm lấy Sở Thiên bay lên, mạng sắp không còn rồi, còn lo cái gì mà ẩn với chả thân?!
May mà kịp bay lên trời, nhưng Đức Khố Lạp và Lạp Hy Đức thực lực yếu nhất thì bị chấn động đến thổ huyết.
“Phất Lạp Địch Nặc!” đôi mắt Bào Uy Nhĩ đỏ ngầu, tứ đại Chủ Thần là cái gì? Giờ Bào Uy Nhĩ chỉ muốn rút gân lột da Sở Thiên, tay cầm Tam Xoa Kích ném mạnh về Sở Thiên…