Sở Thiên và A Mạt Kỳ cùng đi vào không gian riêng của Thần Hoàng.
Vừa vào đã nhận ra, trong không gian này vẫn không có gì khác, Sở Thiên chỉ tay vào bức tường, “A Mạt Kỳ, dùng lực lượng Không Gian của ngươi công kích nó thử xem, nhẹ thôi.”
A Mạt Kỳ nghe lời tiến lên phía trước, đánh thật nhẹ vào bức tường, nó thật mềm mại, hắn dùng tầng thần lực thứ hai vừa mới khôi phục ít lâu ngưng kết trong lòng bàn tay, rồi ấn lên trên tường.
“Bốp” một tiếng, tay của A Mạt Kỳ hình như đã xuyên qua phân nửa quả cầu nước, rơi vào bên trong bức tường, “Ông chủ, sau bức tường còn có một không gian khác.”
Vừa nói, A Mạt Kỳ vừa xuyên bức tường đó trước, rồi lại nhanh chóng quay ra, mỉm cười quái dị, “Ông chủ, bên trong và bên ngoài như nhau, cũng bức tường màu trắng, hơn nữa… cũng có một nữ nhân!”
Lẽ nào Thần Hoàng thực sự giấu thê thiếp ở đây? nếu không sao phạm nhân của ông ta ai nấy đều là phụ nữ chứ?
Dưới sự giúp đỡ của A Mạt Kỳ, Sở thiên cũng vào trong không gian, liếc mắt nhìn người phụ nữ trên giường, hắn bất giác hít phải một luồng khí lạnh, vội vàng quay ra.
Ra khỏi “ngục giam’ đó, Sở Thiên vẫy tay ra hiệu với Mỹ nhân ngư, “Nguyệt thần cũng ở trong đó.”
Mỹ nhân ngư kinh ngạc hỏi: “Ngươi cũng biết Nguyệt thần ư?”
Sở Thiên nhún vai, giơ hai tay ra, tỏ ý hết cách: “Ta không quen biết Nguyệt Thần, nhưng ta cũng biết thế nào gọi là đẹp, nhìn dáng vẻ của người phụ nữ đó, cũng sắp đẹp bằng biểu tỷ rồi, đó chẳng phải là Nguyệt Thần thì có thể là ai?”
Mỹ nhân ngư mỉm cười, trong lòng bỗng thấy rất vui.
Nguyệt Thần bị khiêng ra, nhưng sự tìm kiếm của Sở Thiên vẫn chưa kết thúc.
Không gian của Thần Hoàng cũng giống như tổ ong vậy, ‘gian phòng’ này liền kề ‘gian phòng’ khác, cuối cùng, A Mạt Kỳ phát hiện ra tổng cộng có sáu ‘gian phòng’.
Trong sáu gian phòng là sáu nữ thần, sáu nữ nhân tuyệt sắc.
Sở Thiên suýt chút nữa đã chửi ầm lên, Lão Thần Hoàng Tư Đặc Ân này, cọn mẹ nó liệu có phải là một kẻ háo sắc không chứ?
Nữ thần Vận Mệnh, Nguyệt Thần, hai người này không nói làm gì. Người phụ nữ thứ ba có dung mạo giống hệt với lão bà của Sở Thiên - Chu Lệ Á, chỉ già hơn một chút. Không cần đoán, đây chính là cơ thể của lão thái bà La Tây Nhã. Nhưng La Tây Nhã đã bảo đảm chắc như đinh đóng cột rằng cơ thể của bà đã bị hủy trong cuộc truy sát từ lâu rồi.
Người thứ tư đã khiến Bác Đức phải kinh ngạc mà thốt lên, “An Cát Lệ Na!?”
Không sai, người phụ nữ đó có lẽ là một trong những phân thân của An Cát lệ na, Sở Thiên suy đoán, đó có lẽ là do khi ở trên núi Phán Quyết, để bảo vệ cơ thể chính của mình, An Cát Lệ Na đã phải bỏ đi phân thân này.
Hai người còn lại thì cả Sở Thiên, mỹ nhân ngư, và Bác Đức đều không biết. Nhưng nhìn dung mạo họ rất giống nhau, xem ra họ không phải là song sinh thì cũng là họ hàng thân thích.
Nhưng Sở Thiên cũng không vội, hắn chỉ cần khoát tay, cho thuộc hạ đi tìm Thực Thần, ông già này tuổi đã cao, người quen biết cũng nhiều.
“Chà chà, thì ra Tư Đặc Ân là người như vậy, thật không ngờ.” Bác Đức đi vòng quanh sáu chiếc giường trong lục ngự tỏa hồn trận nhìn ngắm sáu nữ nhân rồi cứ ‘chà chà’ không ngớt, “Này, Bào Uy Nhĩ, ngươi nói xem vì sao Tư Đặc Ân lại không bắt ngươi cùng nhốt vào trong này nhỉ”
“Hừ! Có bắt hắn cũng bắt ngươi trước!” Mỹ nhân ngư phản bác lại, từ khi nhìn thấy Sa Khắc, mỹ nhân ngư liền biết tên Phượng Hoàng Thần này là giả. Hai người họ còn chuẩn bị đánh thêm một trận nữa, còn đấu võ mồm thế này là chuyện cơm bữa.
“Ô? hai tiểu nữ oa lại cãi nhau nữa à!” Thực thần đi tới, người cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, vừa nhìn thấy sáu nữ nhân, hắn trợn mắt kinh ngạc nói: “Oa, Đây chính là những nữ nhân đã bị Tư Đặc Ân nhốt lại ư? Sao lại toàn mỹ nữ thế này?”
Thực Thần Sử đế phân vỗ vỗ vào khuôn mặt của hai nữ nhân cuối cùng, cười nói: “Hê, Phất lạp địch nặc, ngươi tìm đúng người rồi đáy, hai người này đều là những nữ thần tuổi đã cao, người khác chưa chắc đã biết họ. Ngay cả lão già ta cũng tưởng rằng họ đã chết rồi cơ. Nhưng nghĩ lại hồi xưa, ta còn từng nấu cơm cho ông của bọn họ…”
“Bếp trưởng tiên sinh tôn kính, ngài có thể nói thẳng tên của họ hay không?”
“Khà khà, già rồi hay thích dài dòng!” Thực Thần mỉa mai nói: “Họ là thần tộc song sinh, một người tên là Lệ Đạt, người còn lại là Lâm Đạt, là cô cô của hải thần Ba Tái Đông.”
Sở Thiên nhìn một lượt mọi người, nói: “Chuyện này chỉ có mấy người chúng ta biết, không được nói với người khác, đặc biệt là An Cát Lệ Na và Cách Lí Phân!”
“Cả Cách Lí Phân thúc thúc mà cũng không được sao?” Mỹ nhân ngư nhíu mày nói.
“Với tính tình của ông ấy, nếu biết Nguyệt Thần đã bị cướp mất linh hồn, ngươi nói xem ông ấy sẽ phản ứng thế nào?” Sở Thiên đành giải thích.
Nói xong, Sở Thiên chỉ tay về hướng Hồng Nguyệt phế tích, “Ở đó chính là trận nhãn, nói không chừng linh hồn của các vị nữ thần này đều bị nhốt ở đó! Biểu tỷ, làm phiền tỷ rồi, trước ngày Thần Ân và trước khi Tử Thần đến, nhất định phải phá cho được Hồng Nguyệt phế tích.”
Mỹ nhân ngư cười lạnh nhạt, trong mắt lại ẩn hiện sát khí.
………………
Chiến tranh thảm liệt bắt đầu.
Phòng ngự do Ba Khắc Lợi bố trí không phải là tuyến bảo vệ bình thường, mà là một tầng sương đen bị nguyền rủa, thần tộc có thể xông vào mà không tốn chút sức lực nào, nhưng sau khi đi vào, sẽ lập tức cảm thấy sức mạnh của sự nguyền rủa bao trùm.
Loại bảo vệ thâm độc này là cái mà thống soái không muốn thấy nhất trong chiến tranh thần tộc. Muốn phá giải chỉ có một cách là phải đồng hóa hết.
Kết quả là cuộc chiến công thủ của hai bên biến thành cuộc chiến tốc độ đồng hóa nguyên tố lời nguyền.
Cách Thần Ân nhật một ngày nữa, khi chiến tranh đang vào thời kì khốc liệt nhất, Sở Thiên nhận được một tin – tiểu công chúa Bố Lôi Trạch sắp ra đời.
Không còn cách nào khác, Sở Thiên đành phải giao tất cả lại cho Mỹ nhân ngư và Sắt Lâm Na, một mình quay về đảo Bố Lôi Trạch.
“Nhanh lên, nhanh tay lên! Mau mang nước lại đây cho ta!” La Tây Nhã cứ hô to trong phòng sinh, các cô hầu gái cứ vội vàng đi ra đi vào, còn Sở thiên đứng bên ngoài cau mày cau mặt, Chu Lệ Á lại khó sinh rồi.
“Khốn kiếp, tiểu nha đầu chết tiệt này làm cái gì không biết, linh hồn đã biết nói chuyện rồi, vẫn còn không chịu ra”
Một Sở Thiên lúc nào cũng điềm đạm trước mặt thuộc hạ, giờ cũng không nhịn được mà chửi lên như thế.
…………..
Cùng lúc đó, trong một huyệt động nhỏ trên nguyệt cầu, nhô lên một cái đầu béo múp, mặt mũi thâm tím.
Rồi sau đó, thân người của hắn cũng từ trong động chui ra, trên người có một dấu chân lớn, đó chính là Khách Thu Sa.
Tháo hồ lô rượu sau lưng xuống uống một ngụm, Tiểu Hùng Miêu chùi chút rượu còn vương trên mép, “Con mẹ nó, cuối cùng cũng trốn ra được khỏi tay hai tên biến thái đó rồi, ha ha!”
Nói xong, hắn lại véo mạnh một cái vào mặt mình, “Còn chưa phải lúc để vui vẻ!” Nhìn ngang ngó dọc một vòng, Tiểu Hùng Miêu lẩm bẩm, “Đây là đâu nhỉ? Đúng rồi, trên mặt trăng có một con đường có thể đi tới nhân gian! Mạt Khắc Nhĩ huynh đệ, ông chủ, hai người hãy chờ ta!”
Nó vừa chạy loẹt xoẹt loẹt xoẹt, miệng vừa lẩm bẩm, “Ngày mai ông chủ sẽ gặp phiền phức lớn, chạy mau, chạy mau! Phải có nghĩa khí, Mạt Khắc Nhĩ huynh đệ, Nam Hải Nhất Phiến Lục ta tới cứu ngươi đây, ai da, sao lại lạc đường nữa rồi?”
…………….
Ánh trăng đã lên cao, nhưng tiểu công chúa của Bố Lôi Trạch vẫn chưa ra đời
Sở Thiên bực bội, hắn gọi người hầu mau chóng bế con trai và con dâu đến, vứt bừa con trai sang một bên, Sở Thiên cười nói với Đới An Na: “Tiểu Na Na, con có thể thử xem tương lai cho cha không? Chỉ xem xem tiểu muội của con lúc nào thì ra đời thôi.”
Đới an Na gật gật đầu, nhắm mắt lại, nhưng cô bé cũng mở mắt ra rất nhanh, “Cha ơi, con chẳng thể nhìn thấy gì cả.”
“Nữ thần tại thượng!” Sở Thiên chỉ còn biết thở dài.
“Cháu rể, ngươi đừng lo, lão thái bà ta bảo đảm linh hồn của mẹ con nó không có vấn đề gì!” Ở bên trong, La Tây Nhã nói vọng ra an ủi Sở Thiên.
Thông tấn thạch của Sở Thiên lại vang lên, đó là tiếng của Sắt Lâm Na, “Cáp Địch Tư đến rồi!”
“Cáp Địch Tư đến sớm hơn dự định sao?” Sở Thiên ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng đỏ thẫm trên trời, còn chưa đến ngày Thần Ân mà.
“Chúng ta không tận mắt nhìn thấy Cáp Địch Tư, nhưng có nhìn thấy quân kì và thuộc hạ của cô ta. Phất Lạp Địch Nặc, chàng phải cẩn thận một chút, rất có khả năng bọn chúng sẽ đánh lén Bố Lôi Trạch”
“Yên tâm đi, hai tầng bảo vệ trong ngoài ta đều đã mở cả rồi.”
Nói xong, sở thiên đóng thông tấn thạch lại, dặn dò nói: “A Mạt Kỳ, ngươi gọi Chiến Thần tới đây, chu Thần Hoàng Lăng Vệ toàn bộ canh giữ bên trong đảo, còn bên ngoài không cần lo.”
A Mạt Kỳ lập tức đi làm theo lời dặn của Sở Thiên, còn Sở Thiên vẫn đi đi lại lại ở bên ngoài phòng sinh, hắn vẫn thấy có gì đó không yên tâm, chờ sau khi A Mạt Kỳ trở về, hắn đem hai đứa trẻ giao cho chiến thần, nói, “Khảm Phổ, bọn chúng ta giao cho ngươi bảo vệ! A Mạt Kỳ, theo ta đi gặp Đại Địa Phụ Thần!”
Khi Sở Thiên dẫn theo bốn vị thần khổng lồ Thái Thản đến Hồng Nguyệt phế tích thì nơi đây đã máu chảy thành sông rồi.
“Phất Lạp Địch Nặc, sao chàng lại quay về đây?” Sắt Lâm Na đang chỉ huy quân đội dưới sự bảo vệ của thần tộc hộ vệ.
“Ở nhà không có việc gì nữa rồi! Ở đây quan trọng hơn. Bây giờ thế nào rồi?”
Sắt Lâm Na chỉ lên trên trời nói, “Chủ thần đều ở trên trời, biểu tỷ bị ba Chủ Thần bao vây, ta đã bảo tỷ ấy không được dùng đến thất tầng thần lực.”
Sở thiên nhìn theo hướng mà Sắt Lâm Na đã chỉ, nhưng trận chiến đấu cấp Chủ Thần như thế này thường là ở độ cao mấy vạn mét trên không, nhãn lực của Sở Thiên không thể nhìn thấy được, hắn thu hẹp tầm nhìn, nhìn quét một lượt bãi chiến trường trước Hồng Nguyệt phế tích, rồi kinh ngạc thốt lên, “Những thứ đó là gì thể?”
Đối thủ mà Hải tộc và Bố Lôi Trạch liên thủ chống đỡ giờ lại thêm vô số những quái vật, nửa người nửa thú, chúng đánh như chưa bao giờ được đánh vậy, chỉ biết tấn công, không hề biết đến đau đớn.
“Bác Đức và biểu tỷ cũng không biết, xem ra những quái vật đó là thần tộc mới do Huyết Luyện thú hình thành, nhưng thần trí của bọn chúng không rõ, chỉ biết chém giết mà thôi! chàng nhìn kia.” Sắt Lâm Na chỉ một cây quân kì màu đen ở phía xa trên Hồng nguyệt phế tích, “Bọn chúng đều hành động theo sự chỉ huy của quân kì đó.”
Quân kì không ngừng lắc lư, hình ảnh chiếc liên chùy liêm đao ở trên đó chính là hình dạng vũ khí của tử thần.
Quân kì hạ xuống, Liên Thành đang mỉm cười với một thống soái giấu mình trong chiếc áo nặng trịch và nói: “Cáp Địch Tư miện hạ, cuối cùng ngài cũng đến, tại hạ đã may mắn làm tròn bổn phận, thay ngài cố thủ cho đến ngày hôm nay.”
Bộ giáp trên người Cáp Địch Tư rất dày, nhưng dù áp giáp có dày như vậy thì người ta vẫn có thể thấy, hình thể của cô ta đã thay đổi rất nhiều.
“Ngươi thay ta làm việc như thế này sao?” Cáp Địch Tư cười nhạt nói, “Sáu góc của Lục ngự tỏa hồn trận đều bị Phất Lạp Địch Nặc chiếm hết rồi. Hừ, còn dám nói thay ta cố thủ nơi này?”
“Chẳng qua chỉ là sáu góc thôi mà, bây giờ trận nhãn vẫn do đại quân của ngài khống chế!” Liên Thành nhìn lên mặt trăng đỏ trên trời, cười nói, “Vẫn còn thời gian mấy tiếng, ngày Thần Ân cũng sắp tới rồi. Miện hạ ngài đích thân tọa trấn, cố thủ mấy giờ nữa không phải là dễ dàng lắm sao, khà khà”
Cáp Địch Tư liếc nhìn vị trí của mặt trăng, đột nhiên cười nhạt nói, “Hải thần, sáu tòa thạch đài đó có phải là do ngươi muốn bảo toàn thực lực nên có ý nhường nó cho Phất Lạp Địch Nặc không?”
“Miện hạ nói thế thật oan uổng cho ta quá, ta lúc nào cũng tận tâm tận lực làm việc cho ngài, chưa bao giờ có suy nghĩ gì khác.”
Cáp Địch Tư bỗng nở nụ cười, “Khi ngày Thần Ân đến, bất luận là chết bao nhiêu người, món nợ này đều tính lên đầu ngươi, bởi vì ngươi không bảo vệ được sáu tòa thạch đài.”
Khố Khoa Kì vừa cười nhạt vừa xuất hiện bên cạnh Liên Thành, cơ thể hắn đã ngưng kết thành thực thể, nhưng ảm đạm hơn trước rất nhiều, “Hải Thần, không phải ngươi vẫn luôn muốn biết vì sao ta nhất định phải có được sa mạc này sao? Hà hà, giờ ta nói cho ngươi biết cũng không sao, mỗi năm vào thời khắc ngày Thần Ân đến, sáu cây tỏa hồn trụ mà Tư Đặc Ân dùng để phong ấn Cách Lí Phân sẽ chiếu thẳng vào trận nhãn này, đến lúc đó chỉ cần lấy Lưỡi đao Phán Quyết để mở trận nhãn, ngươi sẽ thấy được một niềm vui cực lớn!”
Liên Thành cười cười hỏi lại, “Sẽ có niềm vui gì? Khố Khoa Kì miện hạ có thể cho tôi chút gợi ý được không?”
“Niềm vui ấy ngươi sẽ sớm thấy thôi, nhưng trước đó ta phải nói với ngươi một chuyện!”
Khố Khoa Kì chỉ vào quân đội của Sở Thiên ở phía đối diện cười nói: “Khi đao Phán Quyết cắm vào trận nhãn sẽ có một biến động thần lực cực kì lớn! Nếu không có biến cố gì, sáu thạch đài xung quanh trận nhãn sẽ làm suy yếu sức mạnh của biến động này, nhưng bây giờ…. khà khà, ngươi đã để sáu tòa thạch trụ rơi vào tay Phất Lạp Địch Nặc, hơn nữa hắn còn di chuyển vị trí của thạch đài, chà chà, ngươi biết sẽ phát sinh cái gì rồi chứ?”
Liên Thành dùng hai tay khoát một vòng tròn lớn trong không trung, ý là sẽ có một vụ nổ lớn, “Là thế này hả?”
“Đương nhiên là thế rồi. Thử tưởng tượng xem, một vụ nổ với sức mạnh bát trọng thần lực của Phán Quyết thần lực của Thần Hoàng sẽ tạo nên một cục diện như thế nào?” Tử thần cười nói.
Liên Thành cười phụ họa, hắn nói: “Vụ nổ đó sẽ không làm ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta chứ? Chúng ta sẽ không gặp nguy hiểm gì chứ?”
“Yên tâm đi, ở trong trận nhãn thì rất an toàn.”
“Ha ha, nghĩ lại ta cũng thật là ngu xuẩn, ta và Không Gian Thần kiến tạo nên Hồng Nguyệt không gian ở đây, sống cũng một vạn năm rồi, thế mà lại không biết phía dưới có một niềm vui lớn như thế!”
“Ngươi không biết, không có nghĩa là Không Gian Thần cũng không biết! Được rồi, Liên Thành ngươi cũng thật nhiều lời, mau đi chỉ huy quân đội đi, hãy cho ta và Cáp Địch Tư miện hạ xem xem ngươi có đáng để bọn ta trọng dụng không!”
Liên Thành mỉm cười cáo lui.
Khố Khoa Kì nhìn xuống cát vàng dưới chân rồi cười nói: “Cáp Địch Tư, chúng ta đã chờ hơn một vạn năm, cuối cùng cũng chờ được ngày này.”
“Sự việc vẫn chưa kết thúc!” Cáp Địch Tư lắc đầu nói: “Bào Uy Nhĩ và Phất Lạp Địch Nặc vẫn còn ở phía đối diện!” Nói rồi Cáp Địch Tư đột nhiên đổi giọng, chuyển sang chất giọng ngọt ngào của nữ nhi, “Tiểu muội của ta, hôm nay ta mới phát hiện, ngươi thật vô sỉ!”
Là giọng của Tiểu Bạch.
Cáp Địch Tư nói tiếp: “Tỷ tỷ của ta, ta chọ tỷ quyền được nói, nhưng không phải là để tỷ mắng ta đâu nhé! Đừng quên, ngươi bây giờ là một phạm nhân!”
“Ôi, phụ thần tại thượng! Phu quân tại thượng! Phất Lạp Địch Nặc đồ khốn ngươi mau đến cứu ta!” Tiểu Bạch đột nhiên nhỏ giọng nói.
“Câm miệng, cái tật hay cằn nhằn của ngươi đến bao giờ mới bỏ được?”
“Thế nào? Không được à? Ta gọi tên phu quân ta có gì sai sao? Hừm, dù thế nào đi nữa, ta cũng còn có một tướng công vì cứu ta mà đang phải liều mạng ở bên kia chiến tuyến, còn ngươi, muội muội quái vật của ta, ngươi có gì chứ?”
Tử Thần giận dữ, nhưng chẳng biết làm thế nào, cô ta có thể giam Tiểu Bạch, nhưng cũng chỉ có thể làm đến thế mà thôi.
Nén giận, Cáp Địch Tư cười nhạt nói: “Đợi đến khi ta lấy được thứ mà Thần Hoàng để lại thì lúc đó ta cái gì cũng có!”
“Phụ thần tại thượng! Cha ơi, cha đang ở đâu? Mau quay về mà xem muội muội đi! Nó điên rồi!” Tiểu Bạch chọc giận nói: “Con nha đầu chết tiệt này vẫn không bỏ được cái thói cướp càn đồ của người khác!”
“Ngươi câm miệng cho ta!” Hai chị em Cáp Địch Tư bắt đầu to tiếng cãi vã, “Kể cả Phụ thần có quay về thì cũng làm gì được ta chứ! Ông ấy dựa vào cái gì!? Dựa vào cái gì mà lại đem Trái tim Sáng Thế Thần giao lại cho Tư Đặc Ân! Vì sao không để lại cho đứa con ruột này? Ta không sai, người sai là phụ thần.”
“Hứ.” Tiểu Bạch cười nhạo nói: “Cha muốn cho ai thì cho, ngươi tức giận cái gì? Hơn nữa, Lưỡi đao Phán Quyết đang ở trong tay tướng công của ta, không có nó, ngươi căn bản không mở được lục ngự tỏa hồn trận thực sự! nếu không năm xưa Khố Khoa Kì nhân lúc Tư Đặc Ân bị trọng thương và trục xuất hắn thì Khố Khoa Kì hẳn đã lấy được thứ đồ đó từ lâu rồi.”
Mắt Cáp Địch Tư sáng lên, cuối cùng cô ta cũng tìm được cái mà phản bác lại tỷ tỷ mình, “Tỷ tỷ yêu quý a, Lưỡi đao Phán Quyết quả thật rất lợi hại, ta thừa nhận, cho dù ta chiếm được nó, thì cũng không dùng được…, nhưng ta không dùng được, không có nghĩa là người khác cũng không dùng được.”
………….
“Ta chạy, ta chạy!”
Khách Thu Sa vẫn đang chạy lung tung trên mặt trăng, “Chết rồi, ta không tìm được đường rồi, mọi người đạp chết ta đi cho xong.”
Nghe xong những lời Cáp Địch Tư nói, Tiểu Bạch sửng sốt, cười duyên nói: “Muội muội, ngươi lại lừa ta rồi, ngoài tướng công của ta và tên Tư Đặc Ân bị trục xuất đó, trong tam giới này chẳng còn ai có thể sử dụng Lưỡi đao Phán Quyết! Hì hì, nha đầu thối, ngươi không lừa được ta đâu!”
“Tỷ tỷ chết tiệt, bây giờ ta còn cần phải lừa ngươi sao? Hà, ngươi còn chẳng thể chạy đi mật báo với anh rể nữa là!”
Tử Thần cười đến nỗi hai vai rung lên bần bật, rồi giọng nói bỗng chuyển sang nghiêm túc, “Ái Lệ Ti, phu quân của ngươi làm sao có thể dùng được Lưỡi đao Phán Quyết!”
“Ngốc thế! Ngươi không phát hiện ra là sức mạnh linh hồn của ta khôi phục rất chậm sao? Đó là vì ta dùng hắn để giúp hắn đấy!” Tiểu Bạch mỉm cười, giọng nói có phần e lệ, “Muội muội, ngươi đừng nói cho người khác biết nha, sáng nào ta cũng cắn tai anh rể ngươi, hì hì, ta dùng sức mạnh linh hồn của mình truyền qua lỗ tai để giúp đỡ hắn!”
Hai chị em họ dùng một cái miệng để nói chuyện, rõ ràng Tiểu Bạch yêu cầu Cáp Địch Tư giữ bí mật, nhưng giọng của nàng, đến Khố Khoa Kì đứng bên cạnh nghe rõ mồn một.
“Ừm, ngươi cũng không ngây thơ đến thế chứ, tỉ tỉ!” Cáp Địch Tư cười nhạt nói: “Ngươi tưởng rằng sức mạnh linh hồn của ngươi có thể trung hòa sự thôn tính trong thanh Lưỡi đao Phán Quyết sao? Lẽ nào ngươi không phát hiện ra rằng linh hồn của anh rể ngày càng giống với Long Thần ư?”