Diệp Mặc tránh qua đội tuần tra, có chút mệt mỏi tiếp tục phi hành hơn một canh giờ nữa mới nhìn thấy đất liền, hắn biết vừa rồi tránh đường, chắc chắn là cách khá xa lộ tuyến đã định rất nhiều, trên tay lại không có bất kỳ thiết bị định vị nào, hơn nữa người bản địa ở đây nói gì hắn cũng không hiểu.
Diệp Mặc tìm một nơi vắng người hạ xuống, chân nguyên của hắn tiêu hao quá lớn, chỉ còn cách tìm một nơi để khôi phục, có thể lúc đi quá vội vàng, cho nên lúc này mới phát hiện, một không có USD, hai không có bất kỳ giấy tờ nào.
Nơi đây rất là trống trải, Diệp Mặc đợi hơn nửa ngày, cũng không thấy có bất kỳ người nào đi qua để hỏi đường, đúng lúc Diệp Mặc định đi đến chỗ đông người hơn để hỏi, thì một chiếc xe Jeep đang lao nhanh tới làm cho Diệp Mặc chú ý.
Xe thì rất bình thường, nhưng điều không bình thường là trên xe bao gồm lái xe là năm người, thì toàn bộ đều có súng, hơn nữa thùng xe còn từng được chỉnh sửa qua, thùng xe trống không.
Điều làm Diệp Mặc quyết định đi theo xe này là do, trên thùng xe này có mấy chữ tiếng Trung "tao muốn báo thù", chỉ là mấy chữ rất nhỏ, trên thùng xe tuy rằng rất tốt, nhưng vẫn không chạy khỏi thần thức của hắn.
Càng làm cho Diệp Mặc không ngờ tới là, chiếc xe Jeep này lại dừng ở một cửa hàng khuất ở phía xa, trừ lái xe, bốn người còn lại đi vào hai cửa hàng khác nhau.
Diệp Mặc cũng lập tức đi theo, theo vào một trong hai cửa hàng đó, hắn muốn hỏi xem San Fancisco cách đây bao xa, sau đó tiện thể xem bốn người kia định làm gì, nhưng hắn vừa vào, thì có một viên cảnh sát mập mạp nhìn thấy Diệp Mặc, liền lộ ra vẻ cảnh giác, đi tới.
Thần thức Diệp Mặc liền phát hiện ra viên cảnh sát này, không khỏi than thầm, nếu viên cảnh sát này hỏi lai lịch của hắn, hắn chỉ còn cách động thủ, viên cảnh sát này đúng là dỗi hơi, không đi hỏi hai gã da đen, lại đi qua phía hắn.
- Help!
Một tiếng kêu sắc nhọn truyền đến, viên cảnh sát mập mạp này lập tức quay đầu lại nhìn, hai gã da đen đang cướp ở một cửa hàng không xa, người kêu cứu là chủ của cửa hàng, lúc này ông ta đang đị một gã cướp da đen uy hiếp, viên cảnh sát mập mạp không để ý Diệp Mặc nữa, lập tức rút súng chạy qua, Diệp Mặc lắc lắc đầu, hắn biết cửa hàng hắn đang đứng cũng có hai tên đồng bọn của bọn cướp, không ngờ mấy gã da đen này làm ra động tĩnh lớn như thế, cũng chỉ bởi vì cướp một cửa hàng.
Sớm biết như thế, hắn cũng chả đi theo làm gì, hắn thấy trên thùng xe có mấy chữ tiếng Trung, còn tưởng rằng trong mấy người này chắc có người biết tiếng Trung.
Đang lúc Diệp Mặc định tránh ra, thì một gã da đen áp sát hắn, hắn biết gã da đen này muốn tìm một con tin, ngay lập tức liền không động đậy, trong lòng lại nghĩ, tìm một người dẫn đường miễn phí cũng không tệ.
Quả nhiên tên cướp da đen lập tức không chế Diệp Mặc, một người khác đánh ngất chủ cửa hàng, bắt đầu tìm đồ vật, làm cho Diệp Mặc rất là kì quái là gã cướp da đen này vứt tiền lẻ khắp nơi, mấy gã này không phải đến cướp sao? Sao đến tiền cũng không cần?
Rất nhanh Diệp Mặc liền biết mấy gã này không phải đến cướp, mà là đến cửa hàng này tìm đồ, còn về phần tìm đồ gì thì hắn lại không biết, nhưng từ hành động mà bốn gã này lục tung hai cửa hàng tìm đồ vật mà đoán, bốn gã này có lẽ chỉ biết đồ vật ở trong cửa hàng, nhưng lại không biết ở cửa hàng nào.
Diệp Mặc nhìn chủ cửa hàng cường tráng, rốt cuộc cũng hiểu vì sao mấy tên cướp này lại muốn bắt mình làm con tin, không phải rõ ràng là thấy Diệp Mặc dễ bắt nạt, tuy Diệp Mặc nhìn thì cao khoảng 1m8, nhưng so với chủ cửa hàng 1m9 thì lập tức có sự khác biệt, hơn nữa chủ cửa hàng toàn thân cơ bắp cuồn cuộn.
Từ đằng xa đã truyền đến tiếng còi xe cảnh sát, hơn nữa lại có hai viên cảnh sát chạy đến tiếp viện, một cửa hàng khác truyền đến tiếng gọi, có lẽ là đắc thủ rồi, rất nhanh gã da đen uy hiếp Diệp Mặc xông ra khỏi cửa hàng.
Bốn gã cướp này chọn Diệp Mặc và một chủ cửa hàng khác làm con tin, chạy về phía chiếc xe Jeep đỗ ở bên đường, nhanh chóng nổ máy.
Đoán chừng phía trước không thể ngồi được nữa, hai gã da đen dẫn Diệp Mặc và chủ cửa hàng vào thùng xe bịt kín đằng sau.
Chờ xe cảnh sát đến nơi, thì bọn cướp này đã biến mất không còn tăm hơi gì rồi, Diệp Mặc để ý thấy trong tay bọn cướp này có thêm một thùng màu đen, có lẽ là vật mà bọn chúng muốn tìm, lập tức thần thức Diệp Mặc quét qua, bên trong toàn là bột trắng.
Hóa ra là thuốc phiện? Diệp Mặc lập tức hiểu ra, bọn này buôn thuốc phiện, chỉ là không hiểu sao thuốc phiện lại được giấu trong cửa hàng, có lẽ bọn chúng biết là có kẻ bán thuốc phiện khác giấu hàng ở cửa hàng, cho nên mới cướp của nhau.
Tốc độ của xe Jeep rất nhanh, chỉ một lúc sau đã nhập vào dòng xe, lại qua 30 phút sau, xe Jeep chạy vào một đoạn đường vắng vẻ.
Gã da đen râu rậm ngồi đằng trước nói một câu, sau đó xe chạy từ từ lại, rất nhanh gã da đen áp tải hai con tin, liền vứt ông chủ cửa hàng xuống.
Hai gã da đen vừa muốn vứt Diệp Mặc, Diệp Mặc lại tóm lấy hai gã da đen, làm đứt tâm mạch của hai gã, ném luôn ra khỏi xe, ba người đằng trước nghe thấy âm thanh đằng sau, cho rằng Diệp Mặc cũng bị ném xuống rồi, đầu cũng không quay lại, lập tức vòng vào một con đường nhỏ, lái xe đi.
Một giờ sau, chiếc xe Jeep dừng trước một biệt thự tư nhân, hai gã da đen và lái xe đi xuống, Diệp Mặc trong lòng nghĩ mấy gã này đúng là đi xa thật, chỉ không biết bọn chúng là buôn thuốc phiện, hay là cướp của nhau, có thể chỉ là kiếm lợi nhỏ.
Gã da đen râu rậm nhìn thấy Diệp Mặc, nhất thời ngây ra, lập tức quang quác kêu lên.
Diệp Mặc căn bản không hiểu mấy tên này kêu cái gì, có lẽ đang hỏi mày là ai đại loại thế, hắn đi luôn về phía trước, túm lấy tên râu rậm.
- Đưa tao đi tìm một đứa hiểu tiếng người.
Hai gã da đen bên cạnh lập tức rút súng ra, Diệp Mặc nhìn cũng không thèm nhìn, hai hỏa cầu lập tức bay qua, chớp mắt hai gã da đen liền biến thành tro bụi. truyện được lấy tại
Gã râu rậm kinh hãi nhìn Diệp Mặc, không biết gã bolo bala cái gì, nhưng trên mặt tràn đầy sự sợ hãi và khiếp sợ, nhưng gã tuy không hiểu Diệp Mặc nói gì, nhưng cũng có thể đoán ra, vội vàng chỉ vào bên trong.
Gã râu rậm dẫn Diệp Mặc vào một căn hầm ngầm, mở cửa ra, Diệp Mặc phát hiện bên trong có mấy cái thùng, Diệp Mặc trong lòng bực bội, mình muốn tìm một người biết tiếng Trung để hỏi xem đây là đâu, vậy mà gã này dẫn mình đến đây làm gì.
Diệp Mặc đi đến bên cạnh một cái rương, mở ra xem, không ngờ bên trong đều là đô la Mỹ, trong rương khoảng hơn một triệu đô, mấy gã cướp này thật nhiều tiền, Diệp Mặc không thèm để ý đến sự khiếm sợ của gã râu rậm, lập tức thu rương tiền vào trong nhẫn, đúng lúc hiện tại hắn không có tiền đô la, một rương tiền này coi là than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Gã râu rậm thấy Diệp Mặc làm cho một rương tiền biến mất không thấy đâu, thiếu chút nữa thì đến tròng mắt cũng rơi xuống, Diệp Mặc mở ra mấy rương khác, đều là một số súng đạn bình thường, Diệp Mặc đối với mấy cái này không có hứng thú, đến thu vào cũng không có hứng thú.
Đang lúc Diệp Mặc định hỏi gã xem San Francisco ở đâu, thì hắn nhìn thấy một tâm bản đồ treo trên tường, hiển nhiên đây là một tấm bản đồ toàn nước Mỹ.
Diệp Mặc tìm theo dọc bờ biển nửa ngày, mới tìm được vị trí của San Francisco, hắn kéo gã râu rậm, chỉ dưới chân hỏi:
- Đây là nơi nào.
Tuy nghe không hiểu Diệp Mặc nói gì, nhưng lần này gã râu rậm cũng đoán ra, gã dùng tay chỉ tên một thành phố trên bản đồ.
Diệp Mặc giật mình, hóa ra mình không ngờ mình lại chạy đến Daly city, tuy cách San Francisco không xa, nhưng vẫn có chút khoảng cách.
Biết phương hướng phải đi, Diệp Mặc cũng không còn lí do để lưu lại gã râu rậm, tiện tay biến gã râu rậm thành tro bụi, sau đó tìm một nơi sạch sẽ tu luyện mấy tiếng, lúc này mới đạp phi kiếm bay về phía San Francisco.
…
Trên một con phố ở San Fracisco một thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở đây, đương nhiên chính là Diệp Mặc vừa đến đây, hắn vừa xuống lập tức gọi một chiếc taxi.
Tài xế taxi nói một câu Diệp Mặc nghe cũng không hiểu, chỉ có thể thử nói:
- Tôi đi phố người hoa.
- Ok.
Tài xế làm một động tác lên xe.
Trong lòng Diệp Mặc vui mừng, không ngờ gã này lại hiểu được lời mình nói.
Dường như muốn cho Diệp Mặc hiểu y không phải nghe hiểu được tiếng Trung, gã lái xe phát âm không chuẩn nói:
- Tôi chỉ biết mấy câu hội thoại thông thường.
Tuy nhiên Diệp Mặc cũng không để ý nhiều, hắn chỉ cần đến được phố người hoa, thì đã là mọi sự thuận lợi rồi, phố người hoa chắc chắn có người hiểu được tiếng trung, hắn không tin phố người hoa đều là người nước ngoài.
Một giờ sau, Diệp Mặc đứng trước" Minh Ngọc Các" ở phố người hoa, bởi vì sự lệch giờ, cho nên lúc Diệp Mặc đến cũng chỉ là buổi chiều.
Diệp Mặc đi vào Minh Ngọc Các, bên trong trang trí có chút giống một số cửa hàng cổ của Hoa Hạ, một lão già đeo kinh khoảng hơn 50 tuổi, đang cầm một quyển sách, chăm chú đọc.
- Xin hỏi anh muốn mua gì?
Một gã khoảng hơn 20 tuổi trong cửa hàng, thấy Diệp Mặc bước vào lập tức khách khí bước lên hỏi.
Diệp Mặc nhìn lướt qua các loại đồ cổ trên quầy, còn có một số vật phẩm trang sức đặc trưng của Hoa Hạ, lúc này mới phát hiện chiếc vòng mà Ninh Trung Phi đưa cho hắn, so với ở đây đã là rất tốt rồi.
- Cái vòng tay này là bán ở đây?
Diệp Mặc lấy cái vòng tay mà Ninh Trung Phi đưa cho hắn, đưa cho gã kia xem.
Gã này vừa cầm lấy chiếc vòng, lập tức trả lời:
- Đúng vậy, đây là đồ của cửa hàng chúng tôi bán ra, vừa bán mấy ngày trước mà? Chẳng lẽ xảy ra vấn đề gì? Ông ơi...
Ông lão đang xem sách liền bỏ quyển sách xuống, đi tới, cầm lấy chiếc vòng, nhìn đi nhìn lại mấy lần, mới gật đầu nói:
- Đúng vậy, chiếc vòng này được bán ra ở chỗ chúng tôi, xin hỏi có nghi vấn gì không?
Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:
- Nghi vấn thì không có, tôi chỉ muốn hỏi là chiếc vòng này có từ đâu?
- Cái này...
Ông lão lấy chiếc kính xuống, có chút khó khăn nói.
Hỏi nguồn gốc của hàng hóa là đại kị, Diệp Mặc không có chút cố kỵ hỏi lai lịch của chiếc vòng, làm cho ông cảm thấy có chút khó xử
Diệp Mặc xuất ra một đống đô la Mỹ, khoảng chừng một mười nghìn đô, đặt trên bàn:
- Ông chủ, đây là thù lao cho câu trả lời của ông, cầm lấy đi.