Chỉ nhìn độ dày của xấp đô la, thì biết ít nhất cũng là mười ngàn, chỉ hỏi có một vấn đề là bỏ ra mười ngàn, người thanh niên này quả có tiền, nhìn dáng vẻ ăn mặc của hắn không được khá lắm
- Chiếc vòng tay là do tôi chuyển nhượng cho lão Hạ đấy, không cần phải làm khó lão Hạ đâu, có chuyện gì cứ trực tiếp đến hỏi tôi đây.
Ở cửa truyền đến một giọng trầm ấm.
Bước vào là một người đàn ông trung tuổi, trên huyệt Thái Dương có một vết thương, xem ra có vẻ như đã bị trúng đạn, mặc dù khuôn mặt gần như đã bị tóc che hết, nhưng thần thức của Diệp Mặc vẫn có thể nhận ra được. Viên đạn này chỉ cần lệch thêm một chút xíu nữa thôi, thì người đàn ông này sẽ xong đời.
Đôi bàn tay của người đàn ông trung tuổi này đầy vết chai, không biết là làm nghề gì, nhưng Diệp Mặc có thể cảm nhận được sát khí trên người anh ta, chứng tỏ anh ta đã từng giết người, hơn nữa không phải là một người. Người này có vẻ gì đó rất độc ác.
Nhưng có độc ác hơn nữa thì trong mắt Diệp Mặc cũng chỉ như là mây bay nước chảy mà thôi. Diệp Mặc thản nhiên nói:
- Nói ra được lai lịch của chiếc vòng tay, thì số tiền này sẽ là của anh.
Người đàn ông đó mỉm cười lạnh lùng, cầm đống tiền đó lên không chút do dự, rồi mới nói:
- Chiếc vòng tay đó là thứ mà một người bạn đã nhờ bán hộ lúc tôi ở Mỹ, người bạn này của tôi gặp phải chút khó khăn, nên đã bán chiếc vòng này – thứ quý giá nhất trên người để lấy chút tiền.
- Dẫn tôi đi xem người bạn này của ông.
Diệp Mặc lạnh lùng nói.
Người đàn ông trung tuổi này đột nhiên mỉm cười.
- Cậu hỏi ở đâu mà có chiếc vòng tay này, tôi đã nói cho cậu biết rồi còn gì, xin lỗi, những chuyện khác thì tôi không thể làm được.
Nói rồi, trong tay người đàn ông này đột nhiên xuất hiện một con dao găm, con dao trong tay anh ta vô cùng linh hoạt, nhẹ nhàng thoải mái.
Diệp Mặc liếc nhìn con dao găm trong tay anh ta, rồi mới nói:
- Cho anh thêm mười ngàn đô nữa, dẫn đường.
Người đàn ông này vẫn lắc đầu
- Tôi sẽ không dẫn đường cho cậu đâu, đi tìm chủ nhân của chiếc vòng này chỉ có hại không có lợi đối với cậu, San Francisco không phải là nơi hay ho gì đâu, nói xong con dao găm trong tay người đàn ông này lại càng sáng.
- Đó là chuyện của tôi, không cần anh phải lo, anh trực tiếp dẫn tôi đến đó là được rồi.
Giọng nói của Diệp Mặc trở nên lạnh lùng hơn, dường như không hề coi con dao găm trong tay người đàn ông đó ra gì.
- Nếu như tôi không đồng ý thì sao?
Người đàn ông trung tuổi này cũng nghe thấy sự thay đổi trong giọng điệu của Diệp Mặc, nên cũng lên giọng cứng cỏi hơn.
- Tôi nghĩ là anh sẽ đồng ý.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, đột nhiên lấy ra một khẩu súng lục, rồi chĩa về phía người đàn ông này. Khẩu súng này là do Hàn Tại Tân đưa cho hắn, đối với Diệp Mặc mà nói thì thực ra cũng không có chút tác dụng nào, tuy nhiên cũng có thể dùng để uy hiếp kẻ khác. Còn hắn, muốn giết người thì đâu cần phải dùng đến thứ này.
Người đàn ông trung tuổi này nhìn chằm chằm vào khẩu súng trong tay Diệp Mặc, khuôn mặt biến sắc. Anh ta im lặng không nói câu nào một lúc, không phản bác lại lời của Diệp Mặc nữa, ngược lại còn thu con dao găm về, sau đó gật đầu nói:
- Được, tôi dẫn đường, nhưng trước khi tôi dẫn đường, tôi muốn nói chuyện riêng với cậu.
Diệp Mặc nhìn người đàn ông trung tuổi này bằng ánh mắt kỳ quái, trong lòng thầm nghĩ, ngay từ lúc người đàn ông này rút con dao găm ra hắn đã nghĩ rằng chắc chắn ông ta sẽ không dễ dàng khuất phục như vậy, nhưng sao lại trở nên như thế này?
Nhưng Diệp Mặc vẫn nhắc nhở anh ta:
- Trước tiên nên thu con dao găm của anh lại đi, không cần dùng đến nó nữa đâu, hơn nữa, súng trên người anh cũng không cần phải lấy ra đâu, không thì, khẩu súng trên tay tôi rất dễ cướp cò đấy. Về chuyện nói chuyện riêng với nhau, vốn dĩ thì tôi cũng không có hứng thú gì, nhưng một khi anh đã thích, thì chúng ta tìm một nơi để nói đi.
Người đàn ông trung tuổi này dường như không thèm để ý đến khẩu súng trong tay Diệp Mặc, ngược lại, quay người sang bên nói chuyện với chủ cửa tiệm:
- Lão Hà, tôi mượn phòng của anh một chút.
Lão Hà gật gật đầu, không nói gì, rồi lại cầm lấy quyển sách cổ đó, sau đó đeo kính lên, cả người dường như đã lấy lại được tinh thần, có vẻ như vừa rồi không có bất cứ chuyện gì xảy ra, cũng không hề có bất cứ người nào cầm súng đến cả.
"Mnh Ngọc Các" không lớn, nhưng rất thanh tịnh, người đàn ông này rõ ràng là thường xuyên đến đây, anh ta trực tiếp mở cửa, đợi sau khi Diệp Mặc bước vào, rồi lại đóng cửa lại, trong lúc Diệp Mặc còn chưa kịp ngồi xuống, thì trong tay anh ta đột nhiên xuất hiện một khẩu súng lục, đồng thời lúc khẩu súng lục xuất hiện, thì một viên đạn cũng đột nhiên bay về phía bàn tay cầm súng của Diệp Mặc.
Diệp Mặc từng bị rất nhiều người cầm súng uy hiếp, cũng đã từng nhìn thấy rất nhiều người bắn với tốc độ nhanh, nhưng từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy ai có tốc độ giống như người đàn ông này, cả một quá trình như vậy dường như chỉ diễn ra trong vòng chưa đến nửa giây, hay nói cách khác, nó đã vượt qua mọi thời gian phản ứng.
Thời gian ngắn như vậy, khoảng cách gần như vậy, không thể có bất cứ người nào có thể thoát được khỏi viên đạn này.
Ngoại trừ Diệp Mặc.
Diệp Mặc không cần tránh viên đạn này, khẩu súng trong tay hắn đã không thấy đâu rồi, thay vào đó hắn đã dùng hai đầu ngón tay kẹp lấy viên đạn màu vàng chói.
- Cậu...
Người đàn ông trung tuổi này phát hiện ra Diệp Mặc bỗng nhiên dùng hai đầu ngón tay chặn viên đạn bay về phía hắn, khuôn mặt đã không thể duy trì được vẻ bình tĩnh lúc ban đầu nữa, thay vào đó là khuôn mặt vô cùng kinh hãi.
Hai đầu ngón tay của Diệp Mặc hơi dùng lực, viên đạn lập tức biến thành một chữ "V" nho nhỏ, sau đó nhìn người đàn ông trung tuổi bằng ánh mắt lạnh lùng:
- Đây là lần đầu và cũng là lần cuối cùng, nếu như anh còn dám nổ súng một lần nữa, thì tôi lập tức biến anh thành người chết đấy. Nếu như không phải lúc nãy anh bắn vào cổ tay tôi, thì bây giờ anh đã thành người chết rồi!
- Rút cuộc cậu là ai?
Người đàn ông trung tuổi này cuối cùng cũng đã sực tỉnh, nói bằng giọng vô cùng kinh hãi, giọng điệu còn có vẻ hơi run rẩy, anh ta đã từng gặp rất nhiều cao thủ, nhưng từ trước đến giờ chưa từng gặp cao thủ nào như Diệp Mặc cả, có thể dùng tay không bắt đạn, lại còn chỉ dùng hai đầu ngón tay. Hơn nữa ở một khoảng cách gần như vậy, thậm chí còn có thể khiến cho viên đạn đó biến hình.
Chuyện này không phải là chuyện khiến anh ta sợ hãi nữa, mà chuyện này đã vượt ra khỏi tư duy của anh ta, là kinh hãi, là khủng hoảng.
Diệp Mặc lạnh lùng nói: Text được lấy tại
- Tôi là ai không quan trọng, quan trong bây giờ là tôi hỏi anh, không phải là anh hỏi tôi.
Người đàn ông trung tuổi này chán toát mồ hôi lạnh, thu khẩu súng lại. Anh ta không sợ chết, chỉ là bị cách của Diệp Mặc dọa cho hoảng sợ mà thôi.
- Tôi là Thạch Khai Căn, còn có một biệt danh khác là "Thảo Thượng Phi", tiền bối, anh có chuyện gì thì cứ hỏi đi ạ.
Sau khi kinh hãi, ánh mắt người đàn ông trung tuổi này lại lộ vẻ kính trọng, anh ta nhận thấy Diệp Mặc không cần dùng tới súng, chỉ cần tay không thôi cũng đủ rồi. Hơn nữa loại bản lĩnh này của Diệp Mặc, không cần hỏi, chắc chắn là người luyện cổ võ của Hoa Hạ mà mọi người vẫn đồn đại.
- Tôi không có gì muốn hỏi, liên quan đến việc anh là ai tôi không hề hứng thú. Tôi chỉ cần anh dẫn tôi đi gặp chủ nhân của chiếc vòng này là được rồi.
Diệp Mặc thản nhiên nói.
Thạch Khai Căn bất đắc dĩ mỉm cười, nếu như đổi lại là người khác, mà dám nói với anh ta những câu này, thì anh ta đã tát cho lệch mặt rồi, nhưng anh ta không dám làm như vậy với Diệp Mặc.
Cẩn thận rót cho Diệp Mặc một chén trà. Rồi Thạch Khai Căn mới dám nói:
- Phố người Hoa ở San Francisco, người Hoa chúng tôi đều thuộc hai bang phái là "Đường Bang", "Hồng Vũ Bang", ngoài hai bang phái này ra còn có "Hà Bang" "Sơn Khẩu Bang" và "San Francisco Bang" của Mỹ.
Diệp Mặc không ngắt lời của Thạch Khai Căn, hắn biết một khi Thạch Khai Căn đã muốn nói đến bang phái, thì chắc chắn có gì đó liên quan đến chiếc vòng này, nhưng "Hà Bang" thì hắn cũng đã có nghe nói, lúc ở Lưu Xà, hình như cũng có một người của "Hà Bang", nhưng cuối cùng anh ta cũng bỏ chạy rồi.
- Hơn hai mươi năm trước, có một người Hoa tên là Bành Hán Văn nhập cư trái phép vào San Francisco, lúc đó đi cùng với ông ta còn có một người phụ nữ, chỉ có điều người phụ nữ đó bị thương nặng. Lúc đó ở San Francisco có rất nhiều bang phái, chính phủ Mỹ cũng không quản được, hầu như ngày nào cũng có chuyện giang hồ đâm chém nhau. Vì sinh tồn, Bành Hán Văn đã thành lập nên "Hán Văn Bang", thu hút một số lượng lớn các anh em người Hoa, cùng với thời gian, "Hán Văn Bang" cũng ngày càng lớn mạnh, các anh em trong bang đều gọi người phụ nữ đó là chị Nhan.
Thạch Khai Căn nói tiếp.
Diệp Mặc nghe đến đó, có một thứ cảm giác, dường như người phụ nữ đi cùng với Bành Hán Văn có quan hệ gì đó với hắn, không thì Thạch Khai Căn đã chẳng nói đến chuyện này.
Quả nhiên Thạch Khai Căn lại nói tiếp:
- Mười năm sau, ở San Francisco "Hán Văn Bang" đã trở thành một bang phái lớn, có tên có tuổi, những bang phái nhỏ khác cũng không dám đụng vào "Hán Văn Bang". Nhưng vào lúc đó "Hán Văn Bang" đã xảy ra vấn đề, lão đại Cơ Sâm của "Liên minh ngầm" ở Đông Nam Á có lần đã nhìn thấy người phụ nữ mà Bành Hán Văn dẫn theo đến Mỹ, lập tức muốn có chị Nhan. Bành Hán Văn không những không đồng ý, mà còn vô cùng giận dữ. Hai bang quyết sống mái với nhau một phen, vốn dĩ thì "Hán Văn Bang" cũng chẳng sợ gì "Liên minh ngầm" nhưng vì có tên phản bội nên Bành Hán Văn đã bị ám sát, "Hán Văn Bang" cũng bị chia năm xẻ bảy từ đó.
Diệp Mặc nhíu mày, Cơ Lâm là lão đại của một băng xã hội đen ở Đông Nam Á, tại sao lại vì một người phụ nữ mà trở mặt với "Hán Văn Bang" cơ chứ, thậm chí lại còn quyết sống mái với nhau một phen? Chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy.
Thạch Khai Căn lại nói tiếp:
- Sau khi "Hán Văn Bang" chia năm xẻ bảy, chị Nhan cũng không biết đã đi đâu, nhưng nghe nói chị ấy cũng không bị Cơ Lâm dẫn đi, sau này những anh em may mắn còn sống sót của "Hán Văn Bang" đã đến phố người Hoa thành lập nên "Đường Bang" và "Hồng Vũ Bang" hai bang phái này thực chất đều là người của "Hán Văn Bang" trước đây. Tôi có một người bạn ở "Hồng Vũ Bang" anh ta tha thiết mời tôi ra nhập bang của anh ta, chiếc vòng tay đó là do anh ta phái người đến bán, hơn nữa anh ta cũng đã từng nói với tôi, có người nhìn thấy chị Nhan đã từng đeo chiếc vòng này.
- Một khi đã là đồ của chị Nhan, sao lại phải bán đi?
Diệp Mặc không hiểu liền hỏi.
Thạch Khai Căn lắc đầu nói:
- Kỳ thực lúc đó chị Nhan cũng không được các anh em trong bang quý mến, có thể nói "Hán Văn Bang" bị hủy hoại vì chị ta. Nên đồ của chị Nhan cũng không được coi trọng cho lắm, đương nhiên, chủ yếu là "Hồng Vũ Bang" và "Sơn Khẩu Bang" muốn quyết một trận lớn, hơn nữa nghe nói "Hà Bang" sẽ giúp "Sơn Khẩu Bang" nên người bạn này của tôi mới manh động bán chiếc vòng này đi, để kiếm ít tiền thôi.
- Người bạn đó của anh bây giờ đang ở đâu?
Diệp Mặc lập tức hỏi.
Thạch Khai Căn lập tức nói:
- Bọn họ ở trong nhà riêng ở phố người Hoa, mặc dù tôi biết chỗ, nhưng cũng không biết cụ thể là ở nơi nào, nhưng nếu như tiền bối muốn đi gặp anh ta, thì rất đơn giản, tôi có thể hẹn anh ta, ngày mai là có thể gặp ngay được.
Diệp Mặc cười nhạt:
- Bây giờ tôi muốn gặp anh ta ngay, anh lập tức dẫn tôi đi.