Biên soạn: Đức Uy -
Converter: Vo Vo
---------------------------------------------
Tư Dạ Hàn hướng về cô bé đang bày ra vẻ mặt khổ sở bên cạnh nhìn một cái, mặt không thay đổi mà mở miệng nói: "Bà nội, con không có dự định sinh con, huống chi thầy thuốc Tôn đã nói qua, với tình trạng thân thể của con đã không còn có khả năng. Ngày sau chúng con có thể nhận một đứa trẻ trong tộc làm con nuôi."
Giọng nói của Tư Dạ Hàn không có chỗ nào có thể bắt bẻ được.
Không có ai hiểu rõ hơn hắn, Oản Oản không thích trẻ con, cũng không có ý muốn có con.
Lão thái thái nghe vậy, nhất thời chân mày nhíu chặt, "Ngươi đứa nhỏ này! Nhận con nuôi là phương pháp vạn bất đắc dĩ! Chẳng lẽ ngươi muốn cả đời này không có con cháu của mình hay sao? Còn Oản Oản thì sao, ngươi có suy nghĩ cho Oản Oản hay không?"
Diệp Oản Oản vùi đầu, không hề chen vào cuộc nói chuyện của hai người.
Thật ra thì, nàng thực sự sao cũng được...
Tư Dạ Hàn mở miệng: "Oản Oản rất thích hài tử, cũng vô cùng muốn có một đứa con thuộc về chúng con. Trong chuyện này, là con có lỗi với Oản Oản, con sẽ cố hết sức đền bù."
Diệp Oản Oản nghe mà tưởng mình nằm mơ...
Hả?
Nàng lúc nào đã nói qua những lời này?
Nàng thậm chí đã từng nói rõ, mình ghét trẻ con mới đúng chứ?
Cho nên…Tư Dạ Hàn là cố ý nói như vậy...
Cố ý nói tình trạng cơ thể của hắn hoàn toàn không có khả năng, nói nàng cực kỳ muốn có con…
Để cho lão thái thái cảm thấy là Tư gia có lỗi với nàng...
Trên thực tế thầy thuốc Tôn đã từng nói, chỉ cần thân thể của hắn khôi phục thuận lợi, là có thể hoàn toàn giống như ngươi bình thường, không khác gì nhau.
Nghĩ tới đây, trong lòng Diệp Oản Oản đột nhiên có loại cảm giác không nói ra được.
Trên đường trở về.
Chỗ ngồi phía sau buồng lái là một mảnh tĩnh lặng, hai người ai cũng không nói một câu nào. Diệp Oản Oản nâng cằm lên, tâm tình phức tạp nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn một hồi lâu.
Thật ra thì nàng cũng rất lấy làm lạ, không hiểu tại sao, trong niềm thức nàng dường như rất không thích trẻ con. Một phần là cảm thấy rất phiền phức, lại không đáng yêu, một phần là vì nàng thích tự do tự tại, sinh hoạt không có lấy một chút trói buộc nào.
Trong lý tưởng của nàng, cuộc sống tương lai nửa đời còn lại, chắc chắn sẽ là oanh oanh liệt liệt, lưu lạc nơi chân trời, cùng người yêu dấu đi khắp chốn ngắm phong cảnh đó đây!
Loại “sinh vật” như trẻ con, đối với nàng mà nói, trách nhiệm và cả ý nghĩa đều quá nặng nề rồi.
Nhưng bây giờ suy nghĩ kỹ lại một chút, nếu như đối tượng sinh con cùng nàng là Tư Dạ Hàn mà nói...
Thấy Diệp Oản Oản nháy nháy con mắt dòm mình hoài, Tư Dạ Hàn hướng về phía thiếu nữ nhìn lại, ánh mắt đầy vẻ hồ nghi, "Muốn nói cái gì?"
Diệp Oản Oản đưa đôi tay nhỏ quấn quít mà lay cổ tay áo của hắn, "Cục cưng, anh thích hài tử không?"
Tư Dạ Hàn: "Không thích."
Thật là đủ dứt khoát mà...
Nếu bảo bảo tương lai của hai bọn họ biết cha mẹ mình có thái độ này, không biết sẽ đau lòng đến mức nào chứ...?
Nếu như hai người bọn họ có con trong tương lai…
Diệp Oản Oản lại thử mở miệng thăm dò, "Vậy nếu hiện tại em lại đặc biệt thích, đặc biệt mong muốn có một đứa thì sao!?"
Tư Dạ Hàn: "Em muốn?"
Diệp Oản Oản: "Em nói là nếu như! Nếu như!"
Tư Dạ Hàn mặt lộ ra vẻ suy tư. Một hồi lâu sau, giả vờ bày ra vẻ miễn cưỡng, "Có thể thỏa mãn nàng."
Cái vị vừa đang lái xe phía trước, vừa đang liếc trộm phía sau – Hứa Dịch: "..."
Ông chủ, cái biểu tình cố sức gắng gượng này của ngài, thực sự là không giống chút nào, có biết hay không...
...
Ban đêm ở Đế Đô, nhà nhà đốt đèn, con đường rộng rãi vẫn như trước ngựa xe như nước, xe cộ tới lui.
Dòng người dày đặc đi ngang qua một chiếc cầu nào đó.
Một nam nhân mặc TSm vải, ăn mặc như đạo sĩ, không giữ chút hình tượng nào mà ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Hai người bên cạnh, một vị nằm thẳng cẳng giả chết, một vị khác lại đang nồng nhiệt mở ra một cuốn tạp chí thời trang cũ nát, khi nào có người qua lại mới kêu “u oa u oa” hai tiếng.
Cả một cái buổi tối, ba người ngay cả một người khách ghé nhìn cũng chẳng có, cái chén trước người rỗng tuếch.
Đúng lúc này, "loảng xoảng" một tiếng, trong cái chén trước mặt 3 người, đột nhiên có nhiều hơn một chồng tiền giấy lớn được cột ngay ngắn, hơn nữa còn là đồng Euro...
Ôi chao mịa nó!
Cường hào nào thế này?!