Biên soạn: Đức Uy -
Converter: Vo Vo
---------------------------------------------
Nhất Chi Hoa cùng Thần Hư đạo nhân đang ở đó trong trạng thái ăn no chờ chết, lập tức "Sưu sưu sưu" bò dậy, ngay cả Băng Sơn Nam nằm giả chết trên mặt đất cũng nghe mùi tiền mà tỉnh dậy.
"Mịa nó! Cám ơn lão bản! Cảm ơn vị lão bản này! Ông chủ ngài thực sự là người rất tốt! Tiền này đủ cho ta đem lão công chôn cất 10 lần rồi!"
"Ông chủ ngài muốn coi bói hay là xem phong thủy! Có thể phục vụ tận nhà nhé, bảo đảm có thể khiến cho ngài hài lòng!"
Chỉ thấy người đưa tiền là 2 nam nhân mặc y phục màu đen.
Một người trong đó mở miệng: "Không cần cám ơn chúng ta, tiền không phải là chúng ta cho các ngươi."
"Híc, không phải là các ngươi? Như vậy tiền là...?" Nhất Chi Hoa cùng Thần Hư đạo nhân tỏ vẻ mờ mịt không hiểu.
Hai người mặc đồ đen đồng thời bước sang hai bên một bước, nhường ra vị trí giữa.
Một giây kế tiếp, sau lưng hai người mặc đồ đen, có một thân ảnh nho nhỏ, cứ như vậy đột ngột xuất hiện ở trước mắt bọn họ.
Khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc trác không hề có chút cảm xúc, nét biểu tình nịnh hót trên mặt Nhất Chi Hoa cùng Thần Hư đạo nhân trong nháy mắt liền bị đơ, cả người đều hóa đá.
"Con... Mịa nó!!!"
Giời ạ! Ở nơi này làm gì có cường hào! Đây chính là Tiểu Diêm Vương tìm tới cửa đó nha!
Nhất Chi Hoa nhanh chóng trốn phía sau ván quan tài của Băng Sơn Nam; Thần Hư đạo nhân lấy hai tay ôm đầu co rút lại; Băng Sơn Nam không chút do dự ngã thẳng ra sau một cái, nhắm hai mắt lại.
Chỉ thấy đứng ở đối diện là một bé trai tuổi tác ước chừng 5 tuổi. Bé trai nọ có một khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp một cách tinh xảo đến cực hạn, nhưng biểu tình trên mặt lại lạnh giá cứng ngắc chẳng khác nào người máy, trong có người đen nhánh lấp láy ánh sáng lộng lẫy.
Ánh mắt bé trai xẹt qua ba người, ngay sau đó mở miệng: "Đã lâu không gặp!"
Trong nháy mắt khi thằng bé mở miệng, Nhất Chi Hoa cùng một vị nào đó đang giả chết ở phía đối diện nhất thời run lên.
Không muốn gặp! Không muốn gặp! Bọn họ không hề muốn gặp tiểu ma đầu này chút nào đâu nha!
Nhất Chi Hoa: "Ha ha ha... Đúng vậy... Đúng vậy... Đã lâu không gặp! Quả thật đã lâu không gặp! Tiểu thiếu gia ngài làm sao đột nhiên lại tới Hoa quốc vậy?"
Thần Hư đạo nhân: "Hoa quốc có nhiều chỗ chơi thật vui, có muốn chúng ta làm hướng dẫn viên du lịch cho ngài hay không?"
Cậu bé không hề để ý đến 2 người ở phía đối diện đang nhìn trái nhìn phải mà đánh trống lảng, trực tiếp mở miệng: "Cậu ta ở nơi nào?"
Xong đời, đánh trống lảng không thành...
À mà, đánh trống lảng kiểu nào mà thành cho được!
Thần Hư đạo nhân ho khan một tiếng, mở miệng, "Chuyện này... chuyện này chúng ta cũng không biết mà..."
Nhất Chi Hoa phụ họa, "Đội trưởng thường xuyên như thần long, thấy đầu không thấy đuôi. Chúng ta quả thật không biết hắn ở chỗ nào! Hay là tiểu thiếu gia ngài cứ trở về nước trước đi, chờ chúng ta tìm được đội trưởng, lập tức báo cho đội trưởng liên lạc cùng ngươi! Một mình ngươi chạy tới đây như vậy quá nguy hiểm!"
Cậu bé quét qua hai người một cái: "Nguy hiểm?"
Nhất Chi Hoa cùng Thần Hư đạo nhân lệ rơi đầy mặt, ôm cứng lấy nhau. Nguy hiểm cái rắm!
Coi như là nguy hiểm, cũng là bọn hắn gặp nguy hiểm đó nha!
Thần Hư đạo nhân: "Tiểu thiếu gia, ngài đừng hỏi nữa, chúng ta sẽ không bán đứng đội trưởng đâu!"
Nhất Chi Hoa: "Đúng vậy! Chúng ta sẽ không bán đứng đội trưởng!"
Cậu bé trai: "Ta cho các ngươi 3 giây suy nghĩ."
Cái gì... Ba... Ba giây???
"Đội trường ở Kinh Giao, núi Long Tiềm!!!" Thần Hư đạo nhân cùng Nhất Chi Hoa vội đồng thanh mở miệng.
Bé trai xoay người rời đi: "Đi."
Hai người mặc áo đen lập tức đuổi theo: "Vâng."
Sau lưng, Nhất Chi Hoa cùng Thần Hư đạo nhân thở phào nhẹ nhõm.
Ôi chao má ơi, hù chết bọn họ...
Đội trưởng, thật xin lỗi...
Bọn họ đã tận lực, ít nhất còn vùng vẫy được 3 giây mới bán đứng hắn đó nha...