Biên soạn: Đức Uy -
---
"Mẹ, con đã nhập học rất nhiều ngày rồi!" Diệp Oản Oản mỉm cười giải thích.
"Không tệ!" Nhiếp gia chủ mẫu hết sức hài lòng gật đầu một cái, nói: "Vô Ưu, còn có Linh Lung, đều từng học tại học viện Xích Diễm. Học tập tại học viện Xích Diễm, không có liên quan quá lớn tới thân phận hay địa vị. Nếu như ở tại học viện Xích Diễm có vấn đề gì, con cứ báo ra tên của Vô Ưu."
"Vâng ạ..."
Diệp Oản Oản chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Sau khi rời khỏi Nhiếp gia, cũng đã gần tới giữa trưa.
Diệp Oản Oản cũng không dừng lại, dự định trước tiên đi xem một chút, việc xây dựng thế lực Tử Vong Hoa Hồng của mình tiến triển đến đâu rồi?
Tử Vong Hoa Hồng thành lập cũng đã được một thời gian, đều vẫn luôn giao cho Tiểu Loli và Lưu Ảnh bọn họ xử lý, chính mình lại không hề hỏi tới lấy một lần.
Diệp Oản Oản vừa mới bước ra khỏi cửa chính của Nhiếp gia, Nhiếp Vô Danh không biết từ chỗ nào nhảy ra.
"Muội muội..."
Nhiếp Vô Danh nhìn về phía Diệp Oản Oản, mở miệng gọi.
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản dừng bước, xoay người lại.
Nhiếp Vô Danh tựa hồ có chút chật vật, trạng thái tinh thần cũng không được khá lắm.
"Anh làm sao vậy?" Diệp Oản Oản hơi nhíu mày.
Trước đó có nghe nói Nhiếp Vô Danh và người trong nhà xảy ra một chút tranh chấp.
"Không có gì... Chỉ là cùng cha mẹ làm ầm ĩ một trận." Nhiếp Vô Danh thở dài một tiếng, nói.
"Nguyên nhân gì?" Diệp Oản Oản hỏi.
"Không có nguyên nhân gì... Chỉ là một chút chuyện nhỏ nhặt không đáng kể mà thôi!" Nhiếp Vô Danh trả lời.
Nghe Nhiếp Vô Danh dường như cũng không quá nguyện ý nói rõ ràng chi tiết, Diệp Oản Oản cũng không có cách nào để tiếp tục gặng hỏi đến cùng.
Với tính cách của Nhiếp Vô Danh mà nói, đích xác là như thế. Trừ phi hắn muốn nói, nếu không rất khó để cho hắn nhả ra.
"Anh nói xem... Chờ sau khi cha mẹ trăm tuổi, Nhiếp gia chúng ta này, ai sẽ kế thừa?"
Diệp Oản Oản như có thâm ý khác nhìn về phía Nhiếp Vô Danh, mở miệng hỏi dò.
Đối với loại tính cách này của Nhiếp Vô Danh, có một số việc, tuyệt đối không thể cùng hắn nói rõ. Nhưng uyển chuyển một chút, nói chung cũng không tệ.
Nghe Diệp Oản Oản hỏi như vậy, Nhiếp Vô Danh chống cằm trầm tư.
Chỉ chốc lát sau, mặt đầy vẻ không vui nói: "Muội muội, em thật là một cái miệng ăn mắm ăn muối! Cha mẹ đang êm đẹp, làm sao lại chết rồi?"
Diệp Oản Oản: "..."
Có câu nói rất hay, không sợ đối thủ giống như thần, chỉ sợ đồng đội giống như Nhiếp Vô Danh, thật sự là như heo.
"Em chỉ hỏi vậy thôi, sao anh lại kích động như vậy?" Diệp Oản Oản lườm Nhiếp Vô Danh một cái, nhưng vẫn chấp nhận việc hắn gọi nàng là em.
"Xác xuất rất lớn, sau khi cha mẹ chết, Nhiếp gia... Anh là lão đại, vậy khẳng định là anh kế thừa!" Nhiếp Vô Danh mặt đầy chắc chắc.
"Ừm..." Diệp Oản Oản khẽ vuốt cằm, cười nói: "Vậy nếu như, anh không được kế thừa, sẽ là ai kế thừa?"
"Anh không kế thừa?" Nhiếp Vô Danh sửng sốt một chút: "Làm sao anh lại không kế thừa, anh không kế thừa thì ai kế thừa? Nhiếp gia chúng ta nhiều tiền như vậy, không để lại cho anh thì để lại cho ai?"
"Haizz…" Diệp Oản Oản thở dài, nàng làm sao lại có một người anh ruột như vậy chứ? Cha mẹ đem toàn bộ não đều chia cho mình sao? Dù gì cũng nên chừa lại cho ca ca một chút…
"Anh đừng nói nhảm nữa, nếu như anh không kế thừa, thì ai kế thừa?" Diệp Oản Oản nhíu chặt lông mày.
"Anh không kế thừa, vậy khẳng định là Nhị muội sẽ kế thừa. Nhị muội không kế thừa, vậy sẽ là Nhiếp Linh Lung. Không đúng! Nhiếp Linh Lung và Nhiếp gia không có liên hệ máu mủ, cô ta không kế thừa được, vậy sẽ là Đường Đường kế thừa. Cũng không đúng, Đường Đường còn nhỏ, không cách nào kế thừa... Nói chung không phải là anh thì chính là Nhị muội." Nhiếp Vô Danh phân tích.
"Phân tích không tệ, nhưng nếu như ca ca làm cho cha mẹ tức giận, một ngày nào đó cha mẹ tức quá, đá anh ra khỏi Nhiếp gia, anh có thể sẽ bị thua lỗ lớn! Quyền thừa kế sẽ rơi vào ở trong tay người khác. Anh suy nghĩ một chút, Nhiếp gia nhiều tiền như vậy... chính là từng thỏi, từng thỏi vàng! Vàng thỏi đó nha! Còn tiền giấy nữa…lại còn…" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh, chẹp chẹp lắc đầu liên tục, mặt đầy vẻ đáng tiếc.