Biên soạn: Đức Uy -
---
Nhiếp Vô Danh thần sắc kinh ngạc: "Làm sao em biết Nhiếp gia có nhiều tiền như vậy? Em thấy được?"
"Nói nhảm!" Diệp Oản Oản tận lực giữ cho mình kiên nhẫn nói: "Nhiếp gia là một trong tứ đại thế gia của Độc Lập Châu. Mặc dù không bằng Thẩm gia, nhưng những thứ như tiền bạc, chẳng lẽ sẽ thiếu sao? Sản nghiệp cái gì, đều là thứ yếu, chủ yếu là tiền, có đúng không?"
"Vậy khẳng định là đúng, tiền là quan trọng nhất!" Nhiếp Vô Danh gật đầu liên tục.
"Cho nên nói, anh phải nhớ kỹ, bất kể như thế nào, vô luận xảy ra chuyện gì, anh đều không thể trở mặt cãi nhau cùng với cha mẹ." Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh, chân thành dặn dò.
"Ừ... Muội muội nói rất có lý! Anh không thể gây khó dễ cho tiền của mình. À nhầm, anh phải hiếu thuận với cha mẹ..." Nhiếp Vô Danh tỏ vẻ trầm tư.
Đối với Nhiếp Vô Danh, Diệp Oản Oản thật là lo âu từ tận đáy lòng. Với tính cách của Nhiếp Vô Danh mà nói, quá dễ dàng bị người khác nhằm vào. Đặc biệt là vì anh ta không có tâm cơ, Nhiếp Vô Danh căn bản khó lòng phòng bị. Chỉ sợ là bị người khác bán đứng, mà vẫn chỉ có thể giúp người khác đếm tiền!
"Nếu anh có chuyện gì thì ngay lập tức gọi điện cho em!"
Diệp Oản Oản sau khi hướng về Nhiếp Vô Danh giao phó một câu, xoay người rời đi.
Nếu như, Nhiếp Linh Lung và con hàng "Nhiếp Vô Ưu" giả đó, thật sự muốn nhằm vào Nhiếp Vô Danh, mình tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn mặc kệ. Có chính mình đứng ở sau lưng Nhiếp Vô Danh, ai chết vào tay ai, còn chưa biết được!
Hiện nay, mẹ coi như là vô cùng yêu thích mình. Chẳng qua là thái độ của cha bên kia, mình còn cần phải nỗ lực nhiều hơn nữa mới được!
Hơn nữa, trải qua những này qua, Diệp Oản Oản đối với Nhiếp gia chủ, cũng chính là cha ruột của nàng, cũng hiểu được phần nào. Cha yêu thương thứ hàng giả đó thậm chí còn nhiều hơn cả mẹ yêu ả ta.
Đối với chuyện này, Diệp Oản Oản cũng không hề trách cứ cha mẹ ruột của nàng.
Dù sao, Nhiếp gia chủ mẫu và gia chủ, cũng chưa từng gặp mặt Nhiếp Vô Ưu được bao nhiêu lần. Trước đó thường xuyên không ở bên cạnh không nói, sau này Nhiếp Vô Ưu lại mất tích nhiều năm, không nhận ra cũng là vô cùng bình thường. Nếu như là liếc mắt liền nhận ra, đó mới gọi là gặp quỷ.
...
Chỉ chốc lát sau, Diệp Oản Oản đi tới một vùng ngoại ô nào đó, dừng lại trước cửa một trang viên.
"Tiểu muội muội, nơi này không phải là chỗ cô nên tới đâu!"
Diệp Oản Oản còn chưa kịp tiến vào trang viên, không biết từ chỗ nào, truyền tới một tiếng cười đầy quỷ dị.
Diệp Oản Oản đã rất lâu không đến trụ sở chính của Tử Vong Hoa Hồng. Khoảng thời gian này, Tử Vong Hoa Hồng hẳn là đã thu nhận rất nhiều thành viên mới có thực lực không tầm thường. Không biết mình, cũng là hợp tình hợp lý.
Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng nói chuyện, sau lưng gió nhẹ thổi lất phất, một vị nữ nhân đeo mặt nạ trên mặt, trong nháy mắt đi tới bên cạnh Diệp Oản Oản.
"Lưu Ảnh và Khương lão bọn họ có ở đây không?"
Diệp Oản Oản nhìn về phía nữ nhân đeo mặt nạ, nhẹ giọng mở miệng hỏi.
Nghe Diệp Oản Oản hỏi vậy, nữ nhân mặt nạ sửng sốt một chút: "Cô là ai?"
"Hắc Quả Phụ." Diệp Oản Oản nói.
Diệp Oản Oản vừa dứt tiếng, nữ nhân đeo mặt nạ lại bỗng nhiên nở nụ cười: "Ồ! Cô nói cô là Hắc Quả Phụ? Tôi làm sao lại không biết, Hắc Quả Phụ còn trẻ như vậy? Tiểu muội muội... giả mạo Hắc Quả Phụ, sẽ bị liên lụy cả nhà đấy, cô có biết không?"
Diệp Oản Oản: "..." Cái gì gọi là giả mạo, bản quyền Tử Vong Hoa Hồng ở trong tay nàng đấy! Nếu như nàng cao hứng, chế ra cái gì mà Bạch Quả Phụ, Lục Quả Phụ cũng được nha... Biết cái gì gọi là bản quyền không?
"Lão đại!"
Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, một ông lão từ trong trang viên đi ra, sau khi nhìn thấy Diệp Oản Oản, nhất thời cả kinh.
"Cửu Vĩ... Đây là lão đại, Hắc Quả Phụ!" Lão già vội vàng nói với nữ nhân đeo mặt nạ.
"Cái gì?"