Biên soạn: Đức Uy -
---
"Minh... Minh chủ?" Phó Minh Hi nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, nhất thời mắt lóe lên kim quang, mặt đầy vẻ không cách nào tin tưởng: "Ngài... Ngài chính là Bạch Phong... Bạch Minh chủ? Ngài thật sự là Minh chủ đại nhân!"
Phó Minh Hi trong nháy mắt chạy đến trước mặt Diệp Oản Oản. Bất quá, còn chưa kịp tới gần, đã bị Thất Tinh ngăn lại, "Trước mặt Minh chủ, không được càn rỡ!"
Phó Minh Hi cau mày trừng Thất Tinh một cái, "Cậu chính là Thất Tinh? Cậu cũng quá bá đạo rồi đi! Minh chủ cũng không phải là của một mình cậu! Huống chi quan hệ giữa tôi và Minh chủ, cũng không phải là thứ như cậu có thể so sánh được!"
Diệp Oản Oản nghe vậy, nhất thời hơi hồi hộp trong lòng một chút.
Lời này nghe làm sao có gì đó sai sai! Nàng và cái gã Phó Minh Hi này có thể có quan hệ gì?
Phó Minh Hi tiếp tục nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản bằng một cặp mắt sáng rỡ, lộ ra một thoáng ngại ngùng, ngay sau đó dùng một vẻ mặt đầy kiêu ngạo nói với Thất Tinh: "Tôi và Minh chủ, từng có hôn ước đấy nhé!"
Diệp Oản Oản nghe xong, mới vừa uống vào một ngụm trà, suýt chút nữa bị sặc tại chỗ phun toàn bộ ra ngoài.
Cái gì?
Nàng và Phó Minh Hi có hôn ước?
Cái “cô nàng” Bạch Phong này, làm sao đi chỗ nào cũng có hôn ước hết vậy hả?
"Hôn ước?" Diệp Oản Oản theo bản năng nhìn Phó Minh Hi.
Phó Minh Hi nhất thời mở miệng nói đầy khẩn trương: "Minh chủ, ngài không nhớ sao? Vào 5 năm trước, ông nội tôi đã đem tôi gả cho ngài! Mặc dù tôi bởi vì thân thể không tốt, vẫn luôn sống ở Hoa quốc, bất quá, lúc đó ông nội cho ngài xem qua hình của tôi. Khi đó... ngài đã đồng ý..."
Trong cuộc gọi video, Nhị trưởng lão lập tức phụ họa theo, "Không sai, Minh Hi quả thật cũng sớm đã là người của Minh chủ rồi! Chỉ vì Minh chủ ngài mấy năm này đều không có ở Độc Lập Châu, cho nên hôn sự mới bị trì hoãn lại…"
Diệp Oản Oản: "...!!!"
Cái gì gọi là “đã-là-người-của-Minh-chủ”? Cái gì gọi là đã “gả cho nàng” rồi? Nói chuyện cũng đừng có đáng sợ như vậy, có được không?
Nàng chẳng qua chỉ là tới thị sát một chút mà thôi, làm sao lại mọc ra thêm một gã “đối tượng có hôn ước”?
Nhị trưởng lão vẫn tiếp tục nói: "Minh chủ ngài yên tâm, khoảng thời gian này ngài không có ở đây, Minh Hi vẫn luôn vô cùng nhu thuận nghe lời, giữ mình trong sạch, tuyệt đối không hề dính bất kỳ thói xấu trong giới nào. Chỉ đợi Minh chủ ngài trở về, liền có thể thành hôn!
Trước đó bởi vì Minh chủ mới vừa trở về lại trong liên minh, trăm công nghìn việc, quá mức bận rộn, nên không có cơ hội nói. Hiện tại, cũng đến lúc rồi!"
Phó Minh Hi gật đầu một cái, đầy kích động lên tiếng, "Đó là đương nhiên! Trừ Minh chủ, không có lấy một cô gái nào có đủ tư cách để cho tôi liếc mắt nhìn. Đi theo Minh chủ là ước mơ duy nhất cuộc đời này của tôi. Cả đời này tôi đều là người của Minh chủ!"
"Ha ha ha ha ha! Minh Hi, Minh chủ hiện tại vẫn còn độc thân, nếu như con có phúc khí này, có thể được gả cho Minh chủ, vậy sau này, toàn bộ Không Sợ Minh đều sẽ là của con rồi đấy!" Đầu kia video, Nhị trưởng lão vừa cười ha hả vừa nói.
Diệp Oản Oản: "..." Cái gã Nhị trưởng lão này, có phải là quá trực tiếp rồi hay không.
Bắc Đẩu chống nạnh: "Tôi nhổ vào! Nhị trưởng lão, gã cháu trai này của ông ngoại trừ dậy thì thành công, khá đẹp mắt một chút, tôi cảm thấy không có chỗ nào đáng nhắc tới! Còn muốn gả cho Phong tỷ, tôi không đồng ý cửa hôn sự này! Cưới cháu trai của ông, vậy còn không bằng cưới lão Thất đây!"
Thất Tinh: "..."
Vào lúc này, Đại trưởng lão và Tam trưởng lão rốt cuộc cũng nhận ra được chỗ nào không đúng!
Tam trưởng lão nhất thời dùng sức vỗ bàn một cái, lên án, "Nhị trưởng lão, ông làm vậy cũng quá vô sỉ rồi đi!"
Bán cháu trai cầu vinh! Quả thật là…!
Thật là…thật là…quá đáng!
Tại sao hắn lại không sớm nghĩ ra chiêu này chứ!
Mấy thằng con trai chẳng ra gì của hắn chỉ biết đi đắc tội với Minh chủ! Giờ thì hay rồi, bị Nhị trưởng lão cướp trước!
Nếu như là Phó Minh Hi thật sự trở thành Minh chủ, như vậy toàn bộ Không Sợ Minh chẳng phải sẽ trở thành thiên hạ của Nhị trưởng lão hay sao? Như vậy sao được!