TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 363

Chương 363: Tôi nói, tôi nói hết

Đối mặt với hàng chục công nhân hung hãn, Khương Vy Nhan sợ hãi trốn sau lưng Tiêu Chính Văn.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng, quét mắt nhìn đám công nhân đang hùng hổ tiến về phía anh!

Bụp!

Cú đá này đá vào bụng công nhân thứ nhất, đạp anh ta ngã nhào xuống đất, lăn hơn chục vòng rồi mới dừng lại!

Sau đó, anh ta đập mạnh vào bức tường phía sau khiến toàn bộ bức tường lập tức bị nứt ra, vô cùng đáng sợ!

“Chuyện này…”

Mười mấy công nhân nhìn nhau, không ai dám bước tới!

Tiêu Chính Văn nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: “Tôi không muốn động tay động chân, nhưng nếu như các người muốn thì tôi cũng không ngại đâu!”

Từ Hải Đạt thấy vậy lập tức gầm lên: “Lên hết cho ông! Một mình anh ta thì các người sợ cái gì! Phế tay anh ta, bắt anh ta quỳ xuống trước mặt tôi!”

“Đúng vậy! Anh ta chỉ có một mình!”

“Đánh chết anh ta! Đánh gãy một cánh tay của anh ta đi!”

“Xông lên!”

Trong tích tắc, bảy tám công nhân xông lên, giơ búa và cờ lê trong tay lên, lao về phía Tiêu Chính Văn!

Nếu như đổi lại là người bình thường sớm đã bị đánh ngã xuống đất, than cha khóc mẹ rồi!

Tuy nhiên, người bọn họ gặp phải là Tiêu Chính Văn!

Tiêu Chính Văn cau mày, trong mắt hiện lên vẻ bất lực, bọn họ đều là những công nhân bình thường, chẳng qua là bị Từ Hải Đạt mê hoặc, trở thành công cụ của ông ta!

Bụp!

Tiêu Chính Văn di chuyển, cúi người về phía trước, giơ tay lên, đánh thẳng vào ngực một công nhân vừa lao tới!

Một tiếng động lớn vang lên, công nhân đó bị một quả đấm bay ra ngoài, đập vào đống cát, ngất lịm đi!

Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn chỉ cần dùng mấy chiêu rất đơn giản, mười mấy công nhân xông tới đều bị đánh bay ra ngoài, ngã xuống đất, ôm ngực hoặc tay chân, không ngừng kêu gào thảm thiết!

Cảnh tượng này khiến đám người Từ Hải Đạt sợ mất mật!

Tiêu Chính Văn này là một con quái vật à!

Sao lại có thể mạnh như vậy được chứ?

Rất nhanh sau đó!

Tiêu Chính Văn bóp cổ công nhân cuối cùng, nhấc anh ta lên khỏi mặt đất, sau đó ném mạnh về phía đám người Từ Hải Đạt!

Bụp một tiếng!

Công nhân ngã xuống trước mặt Từ Hải Đạt, toàn thân đau đớn, thở mãi không ra hơi!

Từ Hải Đạt và đám nhân viên phụ trách tròn mắt nhìn nhau, run rẩy nhìn Tiêu Chính Văn đang bước tới.

“Bây giờ tới lượt các người”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

Nghe thấy câu này, Từ Hải Đạt hoảng sợ, vội vàng lùi lại, hét lớn: “Cậu… cậu muốn làm gì? Tiêu Chính Văn, tôi nói cho cậu biết! Thân phận của tôi và cậu không giống nhau, tôi là sếp lớn đấy, cậu dám ra tay với tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu đâu, bao gồm cả vợ con cậu nữa, tôi sẽ thuê người… ái ái ái, nhẹ tay thôi, nhẹ tay thôi…”

Từ Hải Đạt còn chưa nói xong, Tiêu Chính Văn đã đứng trước mặt ông ta, túm cổ áo ông ta nhấc lên khỏi mặt đất!

Ngay lập tức, Từ Hải Đạt cảm thấy khó thở, khuôn mặt đỏ bừng lên, ông ta trợn tròn mắt, chật vật hét lớn: “Tiêu Chính Văn… cậu, buông tay ra ngay, tôi sắp chết rồi, sắp chết rồi…”

Bụp!

Tiêu Chính Văn buông tay ra, Từ Hải Đạt lập tức ngã xuống, cơ thểm mềm oặt nằm trên mặt đất, ông ta ôm chặt lấy cổ, liên tục ho khan!

Đồng thời cũng không quên đe dọa: “Mẹ kiếp! Mày chết chắc rồi, mày dám động tay với tao! Tao sẽ tìm người đánh chết mày, cả vợ con mày nữa!”

Tuy nhiên!

Tiêu Chính Văn giơ chân lên, đá vào vai Từ Hải Đạt, đạp ông ta xuống rồi dậm mạnh vào ngực Từ Hải Đạt, sau đó lạnh lùng nói: “Ông muốn làm gì vợ con tôi cơ?”

“Á á á!”

Từ Hải Đạt bị Tiêu Chính Văn giẫm lên, ông ta đau đớn vô cùng, kêu gào thảm thiết: “Nhấc chân lên, nhấc chân lên, gãy xương mất, gãy xương mất… Á á á, tôi sai rồi, tôi sai rồi, cầu xin đại thiếu gia Tiêu rộng lượng tha cho tôi, tôi không dám nữa, tha cho tôi một lần đi mà…”

Từ Hải Đạt hoảng sợ, vẻ mặt vô cùng đau khổ!

Ngay lúc đó, ông ta cảm thấy lồng ngực của mình như sắp bị nổ tung!

Cảm giác đau đớn và cảm giác sợ hãi sắp chết khiến đáy quần ông qua ướt sũng một loại chất lỏng màu vàng!

“Muốn sống hả, đơn giản thôi, nói ra toàn bộ âm mưu thông đồng chuộc lợi của ông và Khương Văn Kỳ, nhớ kỹ, không được phép có nửa lời dối trá, nếu không, cả đời này ông sẽ phải ngồi xe lăn đấy!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, anh nhấc chân lên, giẫm vào tay phải của Từ Hải Đạt, chỉ dùng một lực nhẹ mà năm ngón tay của Từ Hải Đạt cảm giác như bị một chiếc xe tải hạng nạng đè lên!

Đau thấu tâm can!

Người ta nói rằng mười ngón tay được kết nối với trái tim, quả thật không sai!

“Tôi nói tôi nói! Cầu xin đại thiếu gia Tiêu tha mạng cho…”

Từ Hải Đạt đau đớn cầu xin!

Những nhân viên phụ trách khác đều vô cùng sợ hãi, tất cả đều run rẩy đứng ở một bên, không dám nói gì.

Người đàn ông này quá bạo lực!

Sau đó, Từ Hải Đạt nói ra mọi âm mưu trục lợi cá nhân của mình và Khương Văn Kỳ cho Tiêu Chính Văn nghe.

Tiêu Chính Văn bảo Khương Vy Nhan ghi âm hết lại.

Đến cuối cùng, Khương Vy Nhan tức giận nói: “Không ngờ bác cả lại là người như vậy, vì chút lợi ích nhỏ nhặt của bản thân, muốn lấp đầy túi tiền của mình mà làm ra những chuyện như vậy… Tiêu Chính Văn, chúng ta nên làm như thế nào bây giờ, có nói chuyện này cho ông biết không?”

Khương Vy Nhan hỏi.

Tiêu Chính Văn cau mày, nghĩ một lúc rồi nói: “Em tự nghĩ xem nên làm như nào đi, dù sao anh cũng không phải là người nhà họ Khương, không tiện xen vào”.

Khương Vy Nhan nhíu mày, sau đó nặng nề gật đầu, nói: “Vậy lát nữa em sẽ đi gặp ông nội, nhất định phải vạch trần bác cả! Nếu không, sự hợp tác của nhà họ Khương chúng ta và tập đoàn Lợi Dân sẽ bị hủy hoại mất!”

Tiêu Chính Văn rất cảm phục dũng khí của Khương Vy Nhan, anh động viên: “Được, vậy anh đi cùng em”.

Nói xong, Khương Vy Nhan mang theo tài liệu và bản ghi âm về biệt viện nhà họ Khương.

 

Bọn họ vừa rời đi, Từ Hải Đạt lập tức lấy điện thoại di động ra bấm số của Khương Văn Kỳ, ông ta khóc lóc kêu gào: “Phó chủ tịch Khương, xong đời rồi, chuyện của chúng ta bại lộ rồi, con ả Khương Vy Nhan đó mang bản ghi âm đi gặp ông cụ Khương rồi…”

Ở đầu dây bên kia, Khương Văn Kỳ nhảy dựng lên, hét lớn: “Ông nói cái gì cơ? Khương Vy Nhan biết hết mọi chuyện rồi, còn ghi âm lại á?”

“Đúng vậy, phó chủ tịch Khương, chúng ta phải làm gì bây giờ?”, Từ Hải Đạt rất lo lắng.

Khương Văn Kỳ sa sẩm mặt mày, trên trán túa đầy mồ hôi lạnh, nói: “Để tôi nghĩ cách”.

Nói xong, ông ta nhanh chóng cúp máy, trong mắt xẹt qua một tia lạnh lùng!

Sau đó, ông ta nhanh chóng mặc áo khoác, lao ra khỏi công ty, quay về biệt viện của nhà họ Khương.

Lúc này, Khương Vy Nhan đã quay về biệt viện, gặp được ông cụ Khương.

Ông cụ Khương dạo gần đây sức khỏe không được tốt nên đang ở nhà dưỡng bệnh, lúc này đang được người hầu đỡ, sắc mặt vô cùng khó coi, đi vào trong đại sảnh, hỏi: “Gấp gáp bảo tôi qua đây là có chuyện gì thế”.

Lúc này, rất nhiều họ hàng thân thích của nhà họ Khương đều đã ngồi kín đại sảnh.

Khương Mỹ Nghiên và Tiết Mai, còn có Khương Học Bác, Từ Phân và Khương Thần đều có mặt!

Khương Vy Nhan vội vàng nói: “Ông ơi, cháu phát hiện bác cả lợi dụng chức vụ để bòn tiền của công ty và đã thu được hơn mười triệu vào túi tiền của mình từ các dự án khác nhau! Số tài liệu này là chứng cứ, cháu còn có cả bản ghi âm”.

Khương Vy Nhan vừa dứt lời, toàn bộ người nhà họ Khương đều kinh hãi, lập tức gây nên một cơn chấn động!

| Tải iWin