TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 434

Chương 434: Đá bay Khương Văn Kỳ

Cùng với tiếng gào thét giận dữ của Khương Văn Kỳ, vài tên bảo vệ cầm theo gậy gộc xông đến!

Không nói nhiều lời liền vung gậy trong tay, lao đến chỗ Tiêu Chính Văn!

Sau đó!

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều không thấy được Tiêu Chính Văn ra tay như thế nào, đám bảo vệ đã ngã sõng soài, nằm rạp dưới đất, ôm lấy cánh tay gãy lìa, la hét không ngừng!

Soạt!

Thấy tình cảnh tượng này, đám người nhà họ Khương và Khương Văn Kỳ ngồi ở ghế chủ vị đều sững sờ, toàn thân bắt đầu run rẩy!

Không ít người còn trốn sau cột nhà và bàn ghế, lo sợ Tiêu Chính Văn sẽ đánh gãy chân gãy tay họ.

Tiếp đó, trong ánh mắt tràn ngập kinh hãi của mọi người, Tiêu Chính Văn từng bước từng bước đi tới chỗ Khương Văn Kỳ, cả người như bao phủ một luồng sát khí lạnh tanh!

Khoảnh khắc này, mây đen phía chân trời bao trùm hết thảy, khiến ai nấy đều cảm thấy tức ngực khó thở!

Loại khí thế này, quá đáng sợ!

Nhất là cảm xúc trong mắt Tiêu Chính Văn, y như Tu La đến từ địa ngục, khiến họ hoàn toàn không thở nổi!

Khương Văn Kỳ nắm chặt lấy hai tay vịn của ghế, cố gắng đứng dậy thoát thân, nhưng Tiêu Chính Văn đã đến trước mặt ông ta.

“Mày… mày muốn làm gì? Tiêu Chính Văn, đây là nhà họ Khương! Mày đừng có mà làm loạn! Nếu mày dám gây chuyện, nhà họ Khương nhất định sẽ không tha cho mày!”

Khương Văn Kỳ kích động gào lên, ánh mắt kinh hãi, trán toát mồ hôi lạnh!

Thế nhưng!

Giây tiếp theo!

Rầm!

Tiêu Chính Văn nhấc chân, hung hăng đá một cước, nặng nề đạp thẳng vào ngực Khương Văn Kỳ, cả người và ghế bay thẳng ra ngoài!

Ầm một tiếng!

Ghế chủ vị va vào bức tường phía sau, vỡ thành bốn năm mảnh!

Khương Văn Kỳ cũng lăn một vòng dưới đất, ôm lấy ngực và bụng, đau đớn gào thét: “A! Đau quá…”

Không đợi ông ta bình tĩnh lại, Tiêu Chính Văn lại đi đến trước mặt ông ta, túm lấy cổ áo nhấc người lên khỏi mặt đất, cách mặt đất khoảng nửa bước chân!

Lúc này, mặt Khương Văn Kỳ đỏ bừng, hô hấp khó khăn, tay chân liều mạng giãy giụa, nói năng ngắt quảng: “Mày… mày định làm gì? Thả tao ra… giết người rồi…”

Tiêu Chính Văn nhìn chằm chằm Khương Văn Kỳ, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng hỏi: “Ông đưa Khương Vy Nhan đi đâu rồi?”

Khương Văn Kỳ kịch liệt giãy giụa, lắc đầu: “Tao… tao không hiểu mày đang nói gì… mày thả tao ra, tao dù gì cũng là bác của mày…”

“Tôi không có nhẫn nại phí thời gian với ông, không nói thì chết!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, tay phải tăng thêm lực, hung hăng bóp cổ Khương Văn Kỳ!

Khương Văn Kỳ lè lưỡi, tròng mắt trợn tròn, hai tay không ngừng cào cấu loạn xạ vào cánh tay Tiêu Chính Văn, hoàn toàn không thể thở nổi, tựa như đang cận kề cái chết!

“Tôi… tôi nói… tôi nói….”

Khương Văn Kỳ liều mạng nói một câu.

Bịch!

Tiêu Chính Văn buông tay, cả người Khương Văn Kỳ ngã rạp dưới đất, ra sức ho khan, thở hổn hển, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi vì sống sót trong gang tấc!

Thấy Tiêu Chính Văn đang lạnh lùng quan sát mình, Khương Văn Kỳ khóc lóc, nói: “Chuyện này không thể trách tôi được, là ý của ông Ngưu kia, nếu không đưa Khương Vy Nhan qua đó thì ông ta sẽ diệt cả nhà họ Khương, tôi cũng không còn cách nào khác…”

“Ông Ngưu?”

Nghe được cái tên này, trong mắt Tiêu Chính Văn lộ ra sự tàn bạo!

“Phải, ông Ngưu, đến từ nhà họ Hàn ở tỉnh, hiện giờ đang ở khách sạn Nhật Hàng…”, Khương Văn Kỳ nói, cả người run lẩy bẩy.

Bởi vì, khí thế trên người Tiêu Chính Văn quá khủng bố, quá đáng sợ!

Hệt như một vị Tu La!

Ông ta vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn liền xoay người rời đi, bỏ lại đám người nhà họ Khương mặt đối mặt, vô cùng sợ hãi!

“Anh Văn Kỳ, không sao chứ?”

“Tên Tiêu Chính Văn này quá láo xược, lại dám ra tay với anh, nó chán sống rồi à?”

“Toi rồi! Chắc chắn là nó đi tìm ông Ngưu kia, lại gây chuyện nữa rồi”.

Mấy người mồm năm miệng mười la hét, vô cùng hoảng loạn.

Khương Văn Kỳ đứng dậy, ôm bụng, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm bóng lưng Tiêu Chính Văn rời đi, nói: “Để cậu ta đi! Đừng quên, đối phương chính là ông Ngưu của võ đường nhà họ Hàn ở tỉnh! Chúng ta đều đã tận mắt thấy thực lực của ông ta rồi rồi! Tên lỗ mãng Tiêu Chính Văn qua đó chính là đâm đầu vào chỗ chết! Chúng ta đỡ phải động tay!”

Mà lúc này.

Tiêu Chính Văn ra khỏi biệt viện nhà họ Khương, gọi luôn cho Long Tứ, lạnh lùng nói: “Lập tức huy động một nghìn người, phong tỏa khách sạn Nhật Hàng, một con ruồi cũng không được để lọt!”

“Rõ! Thuộc hạ lập tức điều quân!”

Long Tứ cung kính đáp lại.

Sau đó, Tiêu Chính Văn dùng tốc độ nhanh nhất có thể để đến khách sạn Nhật Hàng!

Vừa tới nơi anh thấy hai gã đàn ông khí thế bất phàm đứng ở cửa chính khách sạn, có vẻ là đang canh gác!

Tiêu Chính Văn bước thẳng vào nhưng hai gã đàn ông giơ thẳng tay cản anh lại, trầm giọng nói: “Thật xin lỗi, khách sạn tạm thời không thể vào! Anh đi khách sạn khác đi”.

Tiêu Chính Văn nhíu mày, lạnh giọng hỏi: “Ông Ngưu ở phòng nào?”

Sắc mặt hai gã đàn ông tối sầm lại, ánh mắt dò xét nhìn Tiêu Chính Văn, hỏi: “Anh là ai? Tìm huấn luyện viên Ngưu của chúng tôi làm gì?”

“Tôi là Tiêu Chính Văn mà các người muốn tìm, thả vợ tôi ra, bảo tên họ Ngưu kia lăn ra đây chịu chết!”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

“Mày chính là Tiêu Chính Văn ư?”

Một trong hai tên có vẻ mặt khinh khỉnh cười lớn, quát: “Dám bảo huấn luyện viên Ngưu của chúng tao lăn xuống chịu chết? Mày chán sống rồi à?”

Nói xong!

Tên đó đấm thẳng vào mặt Tiêu Chính Văn!

Ầm!

Một bóng người bay thẳng ra ngoài, đập vỡ tan cửa kính phía sau, trượt xuống đất, nôn ra máu, chết không kịp ngáp!

Còn Tiêu Chính Văn vẫn đứng yên như cũ, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gã đàn ông còn lại!

Tên đó còn không nhìn rõ Tiêu Chính Văn ra tay thế nào!

Tựa như Tiêu Chính Văn chưa hề động tay, người anh em của mình đã đột nhiên bay thẳng ra ngoài!

“Giết anh em của tao, mày chán sống rồi!”

 

Tên còn lại bỗng nhiên bùng phát một luồng sát khí mãnh liệt, đấm một cú về phía Tiêu Chính Văn!

Tiêu Chính Văn nhấc tay, nắm lấy nắm đấm của hắn ta, bóp mạnh!

Một tiếng rắc!

Nắm đấm của tên kia bị bóp nát, máu thịt lẫn lộn!

“A a a! Tay của tao… tay của tao! Oắt con, mày dám bóp nát tay tao, mày nhất định phải chết! Huấn luyện viên Ngưu chắc chắn sẽ lấy mạng mày!”

Tên đó hung bạo gầm lên.

Thế nhưng!

Tiêu Chính Văn giơ tay bóp cổ hắn nhấc lên, hung hăng ném bay ra xa cả chục mét, bay thẳng vào khu nghỉ ngơi của khách sạn!

Một tiếng ầm vang lên!

Người ngã sõng soài dưới đất, mặt đất bị đập nứt vài vết, hắn phun ra mấy ngụm máu, run rẩy vươn tay chỉ vào Tiêu Chính Văn, sau đó vẹo đầu, mất mạng!

Cảnh tượng này khiến nhân viên lễ tân khách sạn vô cùng sợ hãi.

Đúng lúc này!

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân như rung chuyển cả trời đất!

Ngay lập tức, một nghìn binh lính vũ trang đầy đủ, bao vây toàn bộ khách sạn!

Trong nháy mắt, binh lính vũ trang, sát khí ngập trời!

Tiếp đó, Long Tứ nhanh chóng xông đến, đứng sau lưng Tiêu Chính Văn, cúi đầu nói: “Chủ soái, một nghìn binh lính đã đến đủ!”

| Tải iWin