TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chiến Thần Bất Bại - Tiêu Chính Văn
Chương 435

Chương 435: Nếu ông muốn chết thì tôi cho toại nguyện

Tiêu Chính Văn gật đầu, bước đến quầy lễ tân, lạnh lùng hỏi: “Ông Ngưu ở phòng bao nhiêu vậy?”

Cô gái ở quầy lễ tân nhìn một nghìn binh lính đứng nghiêm bên ngoài đã hồn vía lên mây, hai tay run rẩy tra ghi chép đặt phòng ở trên máy tính, ấp a ấp úng đáp: “Phòng tổng thống 8888 ở tầng cao nhất…”

Vừa dứt lời!

Tiêu Chính Văn và Long Tứ dẫn theo mười binh lính bước vào thang máy, đi thẳng lên phòng tổng thống ở tầng cao nhất.

Cùng lúc đó.

Trong phòng tổng thống, chỉ có mỗi hai người Ngưu Mãng và Khương Vy Nhan.

Khương Vy Nhan bị trói vào ghế, Ngưu Mãng mặc chiếc áo choàng tắm bằng lụa, tay cầm chai rượu và ly rượu, ông ta uống cạn một ly rượu vang, nheo mắt nhìn Khương Vy Nhan đang bị trói chặt vào ghế.

Đẹp quá!

Không hổ danh là người phụ nữ tuyệt sắc của Tu Hà!

Nhan sắc này, vóc dáng này, khuôn mặt và làn da trắng nõn này, dù có là ở tỉnh thì cũng là hàng đầu.

Không ngờ tiên nữ như vậy mà chồng lại là một thằng vô dụng ăn bám.

Ngưu Mãng đặt ly rượu xuống, chậm rãi bước về phía Khương Vy Nhan, giơ tay vuốt ve khuôn mặt trắng nõn mịn màng như sữa của cô: “Đẹp quá, tiểu thư Khương, cô là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng gặp…”

“Đừng, đừng mà… ông Ngưu, xin ông đừng đối xử với tôi như vậy, tôi đã có chồng con cả rồi… Cầu xin ông hãy thả tôi đi…”

Vành mắt Khương Vy Nhan đỏ hoe, nước mắt đong đầy.

“He he, tiểu thư Khương, chồng cô chẳng qua chỉ là một thằng cô dụng ăn bám, theo hắn thì cô được sống tốt sao? Không bằng theo tôi, tôi đưa cô đến tỉnh, ăn ngon mặc đẹp, cô muốn gì tôi cũng sẽ mua cho cô”.

Ngưu Mãng nở nụ cười dâm đãng, đứng sau lưng Khương Vy Nhan, dán sát vào ngửi cái gáy cô.

Mùi thơm quá!

Không phải là mùi thơm của son phấn, cũng không phải mùi thơm của nước hoa, mà là mùi tỏa ra từ cơ thể của cô.

Đúng là một cô gái đặc biệt!

Cơ thể tự có mùi thơm.

Lúc này, Khương Vy Nhan đã sợ đến mức run rẩy, cả người căng cứng, nước mắt lã chã, nói: “Ông Ngưu, tôi xin ông đấy, đừng mà… Tôi không muốn đến tỉnh, tôi chỉ yêu chồng và con tôi thôi…”

“Đáng tiếc là chồng cô sắp chết rồi, đắc tội nhà họ Hàn ở tỉnh thì sao có kết quả tốt đẹp được chứ? Hay là cô theo tôi luôn đi, sau này cũng có chỗ dựa, nhỉ?”

Ngưu Mãng nở nụ cười lạnh lẽo, dục vọng trong mắt đã phun ra như lửa.

Dứt lời, ông ta vươn tay ra, chậm rãi cởi áo khoác ngoài của Khương Vy Nhan, để lộ áo lót ren màu đen bên trong.

Cái cổ như thiên nga trắng nõn nà, khiến Ngưu Mãng muốn chảy nước miếng.

Người đẹp như vậy mà nằm dưới người mình, Ngưu Mãng chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy máu bắt đầu sôi trào.

Khương Vy Nhan cắn môi đến mức bật máu, nắm tay siết chặt, khóc gào: “Đừng mà, ông Ngưu, tôi xin ông đấy…”

Khoảnh khắc đó, cô cảm thấy rất tuyệt vọng.

Cô biết, hôm nay sẽ không có ai đến cứu mình cả.

Lẽ nào cô cứ thế bị làm nhục sao?

Như vậy thì Khương Vy Nhan cô còn sống tiếp kiểu gì? Làm sao còn mặt mũi nhìn Tiêu Chính Văn và Na Na…

Đột nhiên!

Ngưu Mãng nhào tới, khiến Khương Vy Nhan hét ầm lên: “A! Đừng mà, tôi xin ông đấy… Tránh ra, đừng mà… Chính Văn, anh ở đâu, cứu em với…”

Rầm!

Đúng lúc này, một tiếng động lớn vang lên.

Cửa chính bị người ta đạp mạnh ra một cách thô bạo, cả cánh cửa bay qua đầu Ngưu Mãng, khiến một mặt gương nát vụn, sau đó rơi xuống tầng dưới, phát ra một tiếng rầm.

Trong phòng, Ngưu Mãng nhíu mày, cả người bộc phát sát khí đáng sợ, nhìn người đàn ông đột ngột xông vào, tức giận gầm lên: “Mày là ai? Muốn chết à?”

Khương Vy Nhan nước mắt giàn giụa, nhìn bóng dáng xuất hiện ngoài cửa, nước mắt trào ra như đê vỡ, kêu lên: “Chồng ơi, chồng ơi… cứu em với…”

Chồng?

Ngưu Mãng lập tức hiểu ra, ông ta nở nụ cười dữ tợn, nhìn người đàn ông đang bước vào, nói: “Hóa ra mày chính là Tiêu Chính Văn!”

Lúc này, Tiêu Chính Văn cất bước vào phòng, nhìn thấy Khương Vy Nhan bị trói vào ghế, áo khoác ngoài đã bị cởi ra, ánh mắt anh lập tức bốc lên lửa giận ngùn ngụt, anh nhìn Ngưu Mãng, lạnh lùng gằn từng chữ: “Ông, chết, chắc, rồi!”

Ha ha ha!

Ngưu Mãng cười lớn, chẳng thèm coi Tiêu Chính Văn ra gì, nói: “Thằng nhãi, mày ngông cuồng lắm! Mày dám đến đây chứng tỏ mày vẫn chưa biết hoàn cảnh của mình!”

Ngưu Mãng nói xong liền cởi áo choàng tắm ra, để lộ cơ thể tráng kiện màu đồng cổ, ông ta xoay cổ, đấm mấy phát vào không khí, nói đầy kiêu ngạo: “Nghe nói chính mày đã giết Hạ Thất Hổ?”

Tiêu Chính Văn không phủ nhận, đáp: “Là tôi”.

“Tốt lắm! Hạ Thất Hổ cũng có thực lực của binh vương huyền cấp hai sao, mày giết được ông ta chứng tỏ thực lực cũng không thấp. Đúng lúc, mày có thể so chiêu với tao, chỉ cần thắng được tao thì mày có thể đưa vợ mày đi”.

Ngưu Mãng nở nụ cười lạnh lùng tự mãn.

Theo suy đoán của Ngưu Mãng thì Tiêu Chính Văn cũng chỉ có thực lực của binh vương cấp ba sao, ngang với thực lực của ông ta vào một năm trước.

Còn ông ta đã đột phá thực lực binh vương cấp ba sao rồi.

Hiện giờ ông ta chính là binh vương cấp bốn sao!

Nhưng Ngưu Mãng vẫn chưa nói bí mật này cho ai biết, ông ta muốn giấu giếm để gây bất ngờ!

Vậy nên, ông ta cực kỳ tự tin về năng lực của bản thân.

Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày, lọt vào mắt Ngưu Mãng lại khiến ông ta tưởng anh đã sợ, nên lại càng vênh váo, nói: “Sao nào, không dám à? Vậy thì mày hãy quỳ xuống, tự phế hai cánh tay, chờ tao hưởng thụ vợ mày xong thì sẽ xử lý mày!”

Chà đạp vợ Tiêu Chính Văn trước mặt hắn chắc là thú vị lắm đây.

Nhưng, nằm ngoài dự đoán của Ngưu Mãng, Tiêu Chính Văn bước tới, nói: “Nếu ông đã muốn chết thì tôi cho ông toại nguyện”.

Ngưu Mãng nghe thấy thế thì nhíu mày, trong mắt bắn ra sát khí khiếp người, hét lên: “Thằng nhãi, mày ngông cuồng lắm! Chết đi!”

Dứt lời, Ngưu Mãng lao tới, giơ chân đá mạnh về phía đầu Tiêu Chính Văn.

Cú đá này là tuyệt kĩ thành danh của Ngưu Mãng, đủ để đá một con trâu mộng bay mấy chục mét, chết ngay tại chỗ.

Nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ vỡ đầu.

Nhưng!

Cảnh tượng khiến cả đời Ngưu Mãng không thể tưởng tượng được đã xảy ra.

Tiêu Chính Văn đứng im tại chỗ, không xê dịch mảy may, chỉ khẽ vung tay lên, ra tư thế ngăn lại.

 

Một tiếng bốp vang lên.

Cú đá của Ngưu Mãng như đá trúng một tấm thép vô cùng dày nặng.

Cả cái chân lập tức truyền tới cảm giác đau đớn khi nứt toác.

Trong lòng Ngưu Mãng cả kinh, đang định thu chân, nhưng đã không còn kịp nữa.

Đôi mắt Tiêu Chính Văn tỏa ra sát khí ngút trời, tay trái tóm chặt lấy bắp chân Ngưu Mãng.

“Cũng chỉ là thực lực của binh vương cấp bốn sao, thế mà cũng dám huênh hoang trước mặt tôi”.

Rắc!

Ngay sau đó!

Tiêu Chính Văn dùng sức, bẻ gãy bắp chân Ngưu Mãng.

“A a a! Chân của tao! Chân của tao!”

Ngưu Mãng hét lên thảm thiết, còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, cả người ông ta đã bị Tiêu Chính Văn kéo lại gần, sau đó anh giơ tay phải lên, bẻ gãy hai cánh tay Ngưu Mãng.

Hai tiếng rắc vang lên.

Hai cánh tay của Ngưu Mãng bị bẻ gãy, rũ xuống lủng lẳng.

Rầm!

Sau đó, Tiêu Chính Văn đá bay ông ta, khiến ông ta nặng nề rơi xuống đất, nện thành một cái hố sâu.

“A a a! Tay của tao! Chân của tao!”

Ngưu Mãng hét lên thảm thiết, hai mắt đầy tơ máu, vô cùng sợ hãi nhìn Tiêu Chính Văn, hít khí lạnh hỏi: “Mày… rốt cuộc mày là ai? Sao mày lại có thực lực khủng khiếp như vậy?”

| Tải iWin