Nhìn Lam Vận Trúc đi xa, Lý Thất Dạ hít sâu.
Ầm!
Vang tiếng nổ, mười một mệnh cung hiện ra. Trong khoảnh khắc đó mười một mệnh cung biến thành quốc gia chói lòa như quốc gia trên trời, toàn quốc gia tràn ngập linh khí sắp sinh ra một vị thần linh.
Quốc gia mười một mệnh cung siêu cường đại, dường như là một quốc gia có nội tình cổ xưa, nó cường đại trấn áp hết thảy.
Lý Thất Dạ mở mệnh cung ra, lấy ra Âm Dương Luyện tiên kính. Lý Thất Dạ ít khi dùng chí bảo của Trung Châu cổ quốc này. Âm Dương Luyện tiên kính rũ xuống âm dương pháp tắc, tiên kính biến thành tiên ngư một âm một dương. Hai tiên ngư bơi bên cạnh Lý Thất Dạ dùng âm dương đại đạo che chở hắn.
Với Lý Thất Dạ bấy nhiêu chưa đủ, hắn ôm thiên tàng bình, đây là báu vật Thiên Lý tiên đế để lại cho hắn, là thứ mà hắn vất vả tìm kiếm đã lâu.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Tiếng đồng ngân vang, năm cánh cửa đồng bị Lý Thất Dạ lấy ra. Năm cánh cửa đồng quay quanh Lý Thất Dạ tựa tường đồng vách sắt.
Phong Thiên Ngũ Đạo Môn, báu vật Lý Thất Dạ giao dịch với Tần Quảng Vương.
Lý Thất Dạ tiếc nuối nói:
- Tiếc rằng ta không đủ mạnh, nếu không chỉ mỗi Phong Thiên Ngũ Đạo Môn là đủ rồi.
Lần này Lý Thất Dạ buộc phải dốc hết báu vật giấu dưới đáy hòm ra.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, Lý Thất Dạ ngậm một giọt ngân hà vạn vật thủy trong miệng.
Ầm!
Trong phút chốc toàn bộ trạng thái của Lý Thất Dạ phát huy đến cực hạn, hai tiên thể bỗng chốc đại thành. Hai tiên thể như chân thần bám vào người Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ hít sâu, một tay ôm mộc quan, tay kia ấn nắp quan tài chuẩn bị tùy thời mở ra.
Chuẩn bị xong tất cả, giữa trán Lý Thất Dạ nứt ra.
Răng rắc!
Thức hải của Lý Thất Dạ hiện ra, đó là một ngân hà khổng lồ mênh mông không điểm cuối. Từng đợt tiên đế pháp tắc thô như ngân hà khóa lại trời sao, như có các tiên đế trấn thủ.
Đây là điểm chung cực của Lý Thất Dạ, trải qua vô số tồn tại gia cố, từng vị tiên đế gia cố thức hải ký ức, là thức căn bản nhất của Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ sử dụng thứ căn bản nhất, trước đến giờ hắn chưa dùng nó. Có thể nói lần này Lý Thất Dạ bỏ vốn gốc.
Ngũ Tiên Hoàng Tham bay thật xa nhìn cảnh tượng đó, hút ngụm khí lạnh:
- Cái . . . Cái . . . Cái này quá biến thái!
Lý Thất Dạ có nhiều báu vật, toàn là báu vật nghịch thiên vượt sức tưởng tượng của Ngũ Tiên Hoàng Tham. Khi Lý Thất Dạ mở thức hải ra, Ngũ Tiên Hoàng Tham là chân tiên dược đều hết hồn, nó chợt hiểu điều gì.
Lam Vận Trúc xuống núi, đi xa thật xa. Lam Vận Trúc đứng ở nơi xa nhìn sào gỗ to lớn, nàng không đứng trên bầu trời quan sát giống Ngũ Tiên Hoàng Tham.
Lam Vận Trúc không muốn xem, nàng không dám nhìn. Lam Vận Trúc không hy vọng sẽ xảy ra chuyện không mong muốn nhất, nàng sợ Lý Thất Dạ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Lam Vận Trúc quen biết Lý Thất Dạ đã lâu, lần đầu tiên thấy hắn có vẻ mặt đó. Biểu tình Lý Thất Dạ trang trọng như vậy chắc chắn là chuyện đâm thủng trời.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thiên địa lu mờ, cửu thiên thập địa run rẩy.
Dường như lúc này có tiên đế giá lâm sào gỗ, không chỉ một tiên đế. Đế uy tiên thế vô địch vô cùng vô tận bộc phát, như thể các vị tiên đế sống lại, tồn tại vô địch giáng trần.
Uy thế vô địch trấn áp sinh linh cửu thiên thập địa quỳ rạp dưới đất. Giờ phút này, sinh linh cường đại đến mây đều cảm thấy mình rất nhỏ bé, nhỏ xíu xìu xiu.
Ngũ Tiên Hoàng Tham sợ thót tim:
- Điên rồi!
Ngũ Tiên Hoàng Tham đáp xuống đất, nó lộ ra nguyên hình, cắm rễ xuống đất.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trời sụp đất nứt, nhân hoàng giới vỡ vụn. Trong sào gỗ hỗn độn bắn lên ức vạn dặm, tựa sóng thần đập mạnh vào khung trời như muốn đánh rơi trời sao.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một chuỗi tiếng nổ không dứt, vạn giới sợ hãi thần uy vô địch. Trong sào gỗ dường như xảy ra cuộc chiến chư thần kinh thiên động địa, các vị chân thần tham gia chiến dịch, các vị tiên đế giá lâm.
Ầm!
Cuối cùng vang tiếng nổ điếc tai, hỗn độn vô tận bị dạt ra như biển cả lật tung. Khí hỗn độn nhấn chìm trời sao, chân thần trở nên nhỏ bé.
Dưới đế uy tiên thế đó Lam Vận Trúc run sợ, nàng là thiên chi kiêu nữ cũng cảm giác mọi thứ trên đời trở nên nhỏ bé. Ngũ Tiên Hoàng Tham biến sắc mặt, đó là nếu nó có mặt.
Ngũ Tiên Hoàng Tham sợ chết khiếp:
- Tiểu tử này điên rồi, dám mở quan tài thật!
May mắn nó không mạo hiểm, nếu trước đó Lý Thất Dạ mở quan tài ngay thì hậu quả không thể tưởng tượng.
Ngũ Tiên Hoàng Tham biết tiểu tử này mở quan tài mặc dù có thể ngắn ngủi trấn áp chính giữa sào gỗ nhưng bản thân hắn cũng bị thương. Nếu mở một nửa mộc quan, điều đó cực kỳ kinh khủng, chân thần cũng lùi bước.
Mộc quan mở là điều siêu đáng sợ, mở một nửa nắp quan tài ra thì hậu quả không thể tưởng tượng. Dù Lý Thất Dạ có vô số báu vật che chở, sử dụng căn bản bảo vệ mình nhưng chưa chắc thành công. Nếu thủ đoạn phòng ngự của Lý Thất Dạ yếu một chút, chắc chắn hắn sẽ chết không có chỗ chôn, tan thành mây khói.
Không biết qua bao lâu cuối cùng yên tĩnh lại, Lam Vận Trúc đứng lên, tim muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Lam Vận Trúc hét to một tiếng:
- Đại thúc!!!
Lam Vận Trúc lao lên đỉnh núi.
Lam Vận Trúc chạy nhanh hết sức có thể, thấy Lý Thất Dạ nằm rạp bên vách vực liền lao tới. Lam Vận Trúc nhìn rõ bộ dạng Lý Thất Dạ, nàng sợ đứng tim.
Lý Thất Dạ nhìn bình hoa vỡ dưới đất, cơ thể nứt rạn thành ngàn vạn mảnh, bộ dạng cực kỳ thê thảm.
Lý Thất Dạ chẳng những bị nứt mà còn như bị lửa đốt, người khét đen, hoàn toàn khác hẳn. Trong tình huống này Lý Thất Dạ sống được là kỳ tích.
- Ngươi . . . Ngươi . . . Ngươi sao rồi?
Lam Vận Trúc nên chạm vào đâu, nàng không dám sờ Lý Thất Dạ, sợ hắn vỡ ra từng mảnh. Giọng Lam Vận Trúc run run sắp khóc.
Lý Thất Dạ thều thào:
- Đừng đụng vào ta, đã nuốt ngân hà vạn vật thủy.
Lam Vận Trúc nghe Lý Thất Dạ nói trái tim bình tĩnh lại, ít nhất hắn sống. Lam Vận Trúc không dám chạm vào Lý Thất Dạ, yên lặng đứng chờ.
Một lúc lâu sau người Lý Thất Dạ phát ra ánh sáng, vết thương kết vảy rơi xuống, trông như con rắn lột da tái sinh.
Thật lâu sau ngàn vạn vết nứt trên người Lý Thất Dạ khép lại, dần dần không có miệng vết thương.
Thật lâu sau Lý Thất Dạ đứng dậy, hắn suy yếu lảo đảo.
Lam Vận Trúc vội dìu Lý Thất Dạ:
- Ngươi . . . Ngươi sao rồi?
Lam Vận Trúc vừa sinh vừa sợ, nàng suýt bật khóc.
Lý Thất Dạ cười to bảo:
- Ha ha ha, ta thành công!
Tuy Lý Thất Dạ yếu ớt nhưng hắn rất hưng phấn, huơ thứ cầm trong tay.
Lam Vận Trúc thấy một thứ Lý Thất Dạ luôn cầm chặt, đó là một ngọn đèn, rất cổ kính, loang lổ như bị vứt bỏ từ lâu, đã rỉ sét.
Ngọn đèn trông không chút bắt mắt, có ném ngoài đường cũng không ai thèm khom lưng nhặt lên. Nhưng Lam Vận Trúc loáng thoáng nhớ lúc nàng mở thiên nhãn xem mộc các dường như bên trong có thứ hình dạng ngọnđèn.
Lý Thất Dạ hưng phấn hét to sau đó ho khan.
Lam Vận Trúc vuốt lưng Lý Thất Dạ, hơi lo lắng nói:
- Cẩn thận chút, ngươi chỉ mới lành vết thương.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!