- Không chết được.
Lý Thất Dạ cười to bảo:
- Dù là ông trời cũng không lấy mạng ta được!
Lam Vận Trúc dìu Lý Thất Dạ ngồi xuống:
- Ngươi yếu quá rồi, điều dưỡng ngay đi, nếu không hậu quả sẽ nghiêm trọng.
Lý Thất Dạ cất thanh đăng, ngồi xếp bằng. Lý Thất Dạ nuốt một giọt ngân hà vạn vật thủy, điều dưỡng. Ngân hà vạn vật thủy phát huy tác dụng, cơ thể Lý Thất Dạ phát ra ánh sáng nhấp nháy.
Lý Thất Dạ điều dưỡng, ánh sáng trên người hắn càng lúc càng rực rỡ, chói mắt. Lý Thất Dạ hòa vào trong ánh sáng rực rỡ.
Lam Vận Trúc cẩn thận hộ pháp cho Lý Thất Dạ, canh giữ bên cạnh hắn không dám thả lỏng.
Không biết qua bao lâu, ánh sáng trên người Lý Thất Dạ dần tán đi, hắn mở mắt ra sáng như ánh sao. Lý Thất Dạ kiếm phơi phới đã trở lại.
Thấy Lý Thất Dạ đứng lên, Lam Vận Trúc vội dìu hắn, quan tâm hỏi:
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Lý Thất Dạ đứng lên, thở phào, hắn nhìn Lam Vận Trúc.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Lý Thất Dạ cười nói:
- Thoải mái vô cùng, ông trời cũng không lấy mạng ta được!
Lam Vận Trúc không biết nên nói cái gì, mới rồi toàn thân Lý Thất Dạ nứt ra ngàn vạn cái khe, đụng vào sẽ vỡ bây giờ tinh thần phơi phới, đúng là con gián đạp mãi không chết.
Ngũ Tiên Hoàng Tham quét thần thức qua thấy bộ dáng Lý Thất Dạ phơi phới thì cũng câm nín.
- Đồ điên!
Ngũ Tiên Hoàng Tham cảm thấy hành động của Lý Thất Dạ rất điên cuồng, bá khí.
Lý Thất Dạ lấy thanh đăng trong mộc các ra xem kỹ, vuốt ve nó.
Lý Thất Dạ lẩm bẩm:
- Chuyến này lời to. Ha ha, phần mộ bí chi bí gì đó cũng không bằn thứ này.
Đối với người ngoài thì phần mộ bí chi bí chính là chân tiên dược như Ngũ Tiên Hoàng Tham, đúng là chân tiên dược đủ làm người ta khao khát phát cuồng.
Nhưng Lý Thất Dạ không nghĩ vậy, hắn hiểu biết, nhìn phần mộ bí chi bí năm đại vực đệ nhất hung mộ với con mắt khác. Lý Thất Dạ biết trong phần mộ bí chi bí có thứ khác biệt.
Trong mắt Lý Thất Dạ, phần mộ bí chi bí không đơn giản là báu vật. Đối với người ngoài thì phần mộ bí chi bí là 8Lý Thất Dạ vô thượng như chân tiên dược, Lý Thất Dạ không nghĩ vậy.
Lam Vận Trúc không nhìn thấu thanh đăng này:
- Đây là cái gì? Đáng giá mạo hiểu mạng sống sao?
Bề ngoài thanh đăng cực kỳ bình tĩnh, có đáng giá để Lý Thất Dạ được ăn cả ngã về không sao? Thậm chí không tiếc mạo hiểm mạng sống chiếm lấy nó.
- Đáng giá, tuyệt đối đáng giá.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ha ha ha, thứ này nàng không tưởng tượng được đâu.
Ngũ Tiên Hoàng Tham quay về ổ của mình nhìn thanh đăng trong tay Lý Thất Dạ, nó đứng dậy, thần thức quét qua.
- Thứ tốt, thứ tốt!
Nếu Ngũ Tiên Hoàng Tham có biểu tình thì lúc này vẻ mặt của nó sẽ là thèm nhễu nước miếng.
Lam Vận Trúc nhìn Ngũ Tiên Hoàng Tham biến thành phượng hoàng, nó là chân tiên dược mà tặc lưỡi khen thanh đăng không dứt, bộ dáng thèm thuồng như thế thì chắc chắn thanh đăng này không đơn giản.
Lý Thất Dạ liếc Ngũ Tiên Hoàng Tham, lười biếng giơ thanh đăng, cười hỏi:
- Nói vậy ngươi luôn muốn có được thanh đăng này?
Ngũ Tiên Hoàng Tham nhìn thanh đăng, đương nhiên nó muốn chiếm thanh đăng. Tiếc rằng Ngũ Tiên Hoàng Tham mạnh cách mấy cũng không vào mộc các được, nó không phải Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ loay hoay thanh đăng, cười nheo mắt nói:
- Nếu ngươi đi theo ta, hoặc nói đúng hơn là theo ta lăn lộn, sau này ta cho ngươi hưởng sái thanh đăng này.
Ngũ Tiên Hoàng Tham nghe xong tức giận hừ mạnh, nghiêng cổ nằm trong sào gỗ, làm bộ ngủ.
Nhìn Ngũ Tiên Hoàng Tham không chịu theo mình, Lý Thất Dạ nhún vai:
- Thật đáng tiếc.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Hy vọng sau này chúng ta còn gặp lại.
Ngũ Tiên Hoàng Tham biến thành phượng hoàng đáp trả thần thức lạnh lùng nói:
- Không hẹn ngày gặp lại!
Ngũ Tiên Hoàng Tham đặc biệt ghét Lý Thất Dạ.
Ngũ Tiên Hoàng Tham thích Lý Thất Dạ được mới lạ. Nó bị Lý Thất Dạ trấn lột năm nhánh rễ sâm già nhất, tuy không phải rễ chủ mạng của nó nhưng cũng là tâm huyết. Lý Thất Dạ cướp năm nhánh rễ sâm già báo hại Ngũ Tiên Hoàng Tham bị tổn thất nặng nề, nếu không phải e ngại bảo bối hắn có thì nó hận không thể bóp chết hắn.
Hiện giờ Ngũ Tiên Hoàng Tham cảm thấy mãi mãi không gặp Lý Thất Dạ mới là tốt nhất, mỗi lần nhìn hắn là nó nhớ đến năm nhánh rễ sâm già, lòng nhỏ máu.
Lý Thất Dạ nhún vai, mang Lam Vận Trúc rời khỏi sào gỗ. Hai người đi ra phần mộ bí chi bí, Lý Thất Dạ, Lam Vận Trúc quay về dược điền chúng tiên đánh rơi.
Lúc này binh vệ thụ, long tàm trùng hồn thảo mười biến, tham tổ, luân hồi thiên hồn đằng, đám dược vương đẳng cấp tiên dược đã quay về lại chiếm lấy dược điền.
Lại nhìn thấy Lý Thất Dạ, binh vệ thụ hỏi:
- Sao ngươi chưa đi?
Chúng nó đặc biệt không hoan nghênh Lý Thất Dạ. Cho đến nay toàn là đám tiên thảo tiên dược bá chiếm dược điền này, Lý Thất Dạ đến chia một chén canh nên dĩ nhiên chúng nó không hoan nghênh.
Lam Vận Trúc nhìn đám tiên thảo tiên dược trước mắt, nàng hận không thể bắt hết. Đây là tiên dược thật sự, một gốc lọt ra ngoài đủ làm người trong thiên hạ điên cuồng.
Đương nhiên muốn mang đi những tiên dược là chuyện không thể nào. Đừng nói bản thân tiên thảo tiên dược là tồn tại siêu cường đại, huống chi có dược viên chế tài, trừ phi đám tiên dược đồng ý đi theo bọn họ.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Ta định từ biệt các vị, lần này tạm biệt mong sau này tất cả sẽ còn gặp lại.
Long thảo giống như chân long, tức long tàm trùng hồn thảo mười biến đại biểu đám tiên dược nói:
- Không hẹn ngày gặp lại, e rằng trăm ngàn vạn năm sau sẽ không ai vào được.
- Hơi lạ.
Tham tổ cắm rễ trong dược điền lên tiếng:
- Tiểu tử này là lạ, trên người hắn có mùi sâm, mùi sâm khác biệt.
Tiên dược luân hồi thiên hồn đằng hỏi:
- Mùi sâm khác biệt? Khác thế nào?
Tham tổ đã ngửi được mùi lạ:
- Không đúng!
Tham tổ giật mình kêu lên:
- Tiểu tử này được cơ duyên lớn, trên người hắn . . . Hắn có mùi chân tiên dược, là mùi Ngũ Tiên Hoàng Tham trong phần mộ bí chi bí!
Long tàm trùng hồn thảo mười biến kinh ngạc hỏi:
- Cái gì? Thật không? Thật sự là mùi Ngũ Tiên Hoàng Tham?
Nó là chân long cũng không kiềm được nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm.
Binh vệ thụ nhìn Lý Thất Dạ, hỏi:
- Ngươi thật sự thấy Ngũ Tiên Hoàng Tham? Được nó cho ích lợi?
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Không có gì, ta đi vào rồi tiện tay giật mấy nhánh rễ sâm già, có thu hoạch nhỏ.
Ngữ điệu Lý Thất Dạ hờ hững.
- Không sai, đây chính là mùi nhánh rễ sâm già nhất của Ngũ Tiên Hoàng Tham!
Tham tổ sợ hết hồn:
- Tiểu tử, sao Ngũ Tiên Hoàng Tham cho ngươi rễ sâm già được?
- Không thể nào! Không ai vào nơi đó được.
Binh vệ thụ trầm giọng nói:
- Tiểu tử, ngươi đừng khoác lác. Nơi đó trừ Ngũ Tiên Hoàng Tham ra người ngoài không vào được!
Lý Thất Dạ lấy thanh đăng ra vuốt ve, dịu dàng nói:
- Các ngươi cảm thấy thứ này như thế nào?
Bộ dáng Lý Thất Dạ ngây thơ vô số tội.
Nhìn vẻ mặt của Lý Thất Dạ, Lam Vận Trúc rùng mình, nàng trực giác hắn định làm chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!