Lúc này cốt thuyền đám người Lý Thất Dạ cách nơi đây không xa, gần cốt thuyền có một cung điện to lớn, tòa cung điện này do hoàng kim tạo thành. Toàn thân bốc lửa, nhìn qua chẳng khác gì cung điện của thái dương thần.
Mà cửa cung điện này đang đóng chặt, cũng không biết trong cung điện có giấu diếm bảo vật hay không.
- Đó là cái gì?
Lúc này Trác Kiếm Thi chỉ vào kỳ quan xa xa và hỏi thăm. Chỉ thấy phiến hư không này có một ngọn núi lửa đang hoạt động, miệng ngọn sơn phong này chảy ra dung nham nóng chảy, nhưng mà nham tương không phải là nham tương núi lửa. Mà là như hoàng kim dịch, dường như trong núi lửa này chảy ra không phải nham tương, mà là hoàng kim thủy.
Trừ núi lửa chảy hoàng kim thủy này, thỉnh thoảng "Oanh" một tiếng, núi lửa bộc phát, nhưng mà phun ra không phải nham thạch nóng bỏng hay liệt diễm, mà là từng kiện từng kiện bảo vật.
Thời điểm ngọn núi lửa này bộc phát, phun ra từng kiện từng kiện bảo vật, có là phương ấn, có là trăng sáng, có là cánh quạt, có là kỳ thuyền... Muôn hình muôn vẻ, bảo vật bị phun ra, nhưng mà đều không có phun ra phía ngoài, lại rơi vào miệng núi lửa.
Không chỉ có đám người Trác Kiếm Thi nhìn thấy ngọn núi lửa này, cường giả trên các cốt thuyền khác vẫn nhìn qua núi lửa, có người nhìn qua ngọn núi lửa này chảy nước miếng, liếm liếm bờ môi nói ra: - Nếu như có thể đạt được ngọn núi lửa này, có thể đủ nuôi sống một đại giáo.
Nhìn qua ngọn núi lửa này, Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
- Trong thời đại xa xưa, đã từng có một loại thần thú, nuốt bảo vật tám phương, nuốt bảo vật càng nhiều, nó càng cường đại.
- Ngọn núi lửa này chính là thần thú sao?
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Trác Kiếm Thi lập tức nói ra.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, vừa cười vừa nói:
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
- Không, thần thú như vậy đã là thi cốt không còn, nơi trân quý nhất toàn thân của nó, ngươi có thể lý giải chính là dạ dày của nó. Cho dù nó đã tử vong, hài cốt không còn, nhưng mà dạ dày lại quá trân quý, quá cường đại, có thể bảo tồn xuống. - Nó nuốt tất cả bảo vật đều chứa trong dạ dày.
Trác Kiếm Thi hiểu ro, dạy dày mà núi lửa này lớn như thế, trong đó có chứa bao nhiêu bảo vật.
Cốt thuyền tiếp tục phiêu bạt tiến lên, lúc này cách cốt thuyền đám người Lý Thất Dạ không xa có một kiện bảo vật thổi qua, đây là một câi rương, cái rương này có âm thanh rền vang, giống như bên trong có chứa vật sống, thỉnh thoảng lay động run rẩy. - Bên trong có vật sống hay sao?
Liễu Như Yên nghe thế trong cái rương có tiếng kêu phượng gáy vang vọng, lập tức nói ra:
- Trong lúc đó có phượng hoàng hay sao?
- Điều này sao có thể.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu, nói ra:
- Bảo vật chứa bên trong cái rương là gì không trọng yếu, trọng yếu là bản thân cái rương này mà thôi. Ngươi nghe được tiếng phượng gáy, nhìn thấy nó lay động, không phải bảo vật bên trong tạo thành, mà là bản thân rương gỗ này mà thôi. - Đây là bảo vật gì?
Liễu Như Yên nói ra.
Lý Thất Dạ nhìn qua rương gỗ, nói ra:
- Đây không phải bảo vật, là cái rương do gỗ quý tạo thành, đồn đãi nói, trong thời đại xa xôi có Tiên Phượng Mộc, dùng nó tạo thành rương, có thể hóa mục nát thành thần kỳ, có thể làm cho gà rừng biến thành phượng hoàng. - Làm cho gà rừng biến thành phượng hoàng? Thiệt giả?
Thuần Dương Tử nghe nói như thế, hai mắt sáng lên.
- Không biết.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Ta không có thử qua, nếu như ngươi có thể có được cái rương như vậy, có thể thử một lần.
Thuần Dương Tử nghe nói như thế, lập tức động tâm, lập tức ra tay, tế bảo vật ra, là một sợi dây dài, sợi dây như tia chớp lao về phía cái rương, hắn muốn mượn sợi dây thu cái rương vào tay.
Nhưng mà lúc sắp cuốn lấy cái rương, sợi dây của Thuần Dương Tử lại không trói được, "Vèo" một tiếng, sợi dây rơi xuống, rơi vào trong bóng tối.
- Có ý tứ.
Hai mắt Thuần Dương Tử lập tức sáng lên, hắn vươn tay ra, lúc này bàn tay của hắn kim quang lóng lánh, thời điểm này hắn thi triển Kim Cương Bất Diệt Thể.
Ngay lúc Thuần Dương Tử muốn vươn tay ra lấy rương gỗ, trong lúc này lại nghe từng đợt "Răng rắc" của xương cốt vang lên, sắc mặt Thuần Dương Tử đại biến, dùng tốc độ nhanh nhất thu tay lại.
Sau khi Thuần Dương Tử thu hồi tay mình, chỉ thấy cái tay này máu tươi đầm đìa, cả cánh tay vỡ vụn, thập phần khủng bố.
Nhìn thấy cánh tay Thuần Dương Tử máu tươi đầm đìa, cả cánh tay đều vỡ vụn, chuyện này làm cho Liễu Như Yên các nàng cũng phải hít khí lạnh, điều này thật sự là quá kinh khủng, Thuần Dương Tử có được Kim Cương Bất Diệt Thể, dưới tình huống như vậy, hắn cánh tay đều vỡ vụn, có thể thấy nơi đây đáng sợ bực nào.
Trên thực tế thất bại không chỉ có Thuần Dương Tử, tu sĩ cốt thuyền khác nhìn thấy không ít bảo vật bay qua bên cạnh mình, cũng động tâm, nhao nhao ra tay, nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn tiếng kêu thảm thiết phập phồng, tất cả người ra tay đoạt bảo vật đều thất bại, nhẹ thì trọng thương, nặng thì mất đi tính mạng.
Có tu sĩ còn thật không tin tà, dùng dây thùng buộc vào cốt thuyền, sau đó bay ra cốt thuyền, muốn đi đoạt bảo vật.
- Ah!
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả hư không, tên tu sĩ và cốt thuyền này đều rơi vào trong bóng tối, rơi xuống bóng tối còn có tất cả người trên cốt thuyền. - Bảo vật nơi này không cách nào cưỡng cầu.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nhìn qua đám người Liễu Như Yên nói ra.
- Thanh kiếm kia thấy không, nó rất giống thanh kiếm trên lưng của ngươi.
Lúc này Liễu Như Yên chỉ vào đồng kiếm trong hư không xa xa.
Thuần Dương Tử giương mắt xem xét, chỉ thấy cách bọn họ rất xa, trong một góc hư không, tại đó có một thanh đồng kiếm, thanh đồng kiếm này thật sự giống như đúc thanh đồng kiếm trên lưng Thuần Dương Tử, nếu như muốn nói không giống thì chính là đồng kiếm của Thuần Dương Tử nhìn cũ hơn, mà thanh đồng kiếm chìm nổi trong hư không mới sáng, nó tỏa ra tinh quang sáng lạn.
Nhìn thấy đồng kiếm này, Thuần Dương Tử cũng không khỏi vô ý thức sờ sờ Cổ Thuần đồng kiếm trong tay, nếu như phải Cổ Thuần đồng kiếm của hắn là độc nhất vô nhị, hắn đều thực hoài nghi thế gian này phải chăng có hai thanh Cổ Thuần đồng kiếm hay không. - Cổ Thuần đồng kiếm của Cổ Linh Đảo các ngươi, không phải là tổ tiên Cổ Thuần Tiên Đế các ngươi từ nơi này nhặt được đấy chứ.
Nhìn thấy một thanh đồng kiếm giống như đúc, Liễu Như Yên cũng cười khẽ nói.
- Ta cũng không biết.
Thuần Dương Tử cười khổ một tiếng, nếu như hôm nay không phải hắn tận mắt thấy, hắn còn không thể tin được, thế gian thậm chí có đồng kiếm giống như đúc Cổ Thuần đồng kiếm của hắn. - Thanh đồng kiếm của ngươi rất tốt, đương nhiên, thanh đồng kiếm kia cũng không kém.
Lý Thất Dạ nhìn qua thanh đồng kiếm này, cười nói với Thuần Dương Tử.
Thuần Dương Tử chỉ cười khổ một tiếng, thời điểm này hắn đã sinh ra hoài nghi với Cổ Thuần đồng kiếm, mặc dù nói Cổ Thuần đồng kiếm là Tiên Đế chân khí của tổ tiên Cổ Thuần Tiên Đế, nhưng mà đây là do Cổ Thuần Tiên Đế chế tạo, hay còn có lai lịch khác, bọn họ với tư cách hậu bối, cũng không biết được.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!