- Đó là cái gì?
Lúc này Hùng Thiên Tí quát to một tiếng, chỉ vào một hướng xa xa trước mặt.
Đám người Liễu Như Yên đều nhao nhao nhìn lại, chỉ thấy trong một khu vực bóng tối, dường như nơi đó là thế giới hắc ám nhất, dường như nơi này có lỗ đen đáng sợ, lỗ đen này cắn nuốt tất cả ánh sáng, bất luận hào quang gì lọt vào lỗ đen này đều không trốn ra được.
Trong cái lỗ đen như vậy, thậm chí có một cái đầu lâu, đầu lâu chỉ còn lại xương cốt, mà đầu lâu này dường như cũng giống như lỗ đen, toàn bộ xương cốt đầu lâu màu đen như mực, nó sắp dung làm một thể với lỗ đen..
Nếu như không nhìn kỹ, đúng là không thể phát hiện ra đầu lâu bên trong lỗ đen. Nhìn qua đầu lâu tối đen này, làm cho người ta có cảm giác ảo giác, không biết đầu lâu sinh ra lỗ đen hay lỗ đen sinh ra đầu lâu, khiến toàn thân của nó đen như mực.
Bởi vì có cái đầu lâu này, cho nên mới có lỗ đen, hoặc là đây cũng không phải là lỗ đen thôn phệ tất cả ánh sáng, mà là đầu lâu này thôn phệ ánh sáng.
Nhân và quả trong đó rất nhiều người không thể phân biệt trong thời gian ngắn, làm cho không người nào có thể đưa ra kết luận.
Đầu lâu này rất quỷ dị, ít nhất dùng hình dạng đầu lâu mà nói, đây tuyệt đối không phải đầu lâu người. Hình dáng đầu lâu này không cách nào nói rõ được, tóm lại, nó đặc biệt không tự nhiên, không thích hợp với cảm giác của mọi người.
Đầu lâu này thập phần quái dị, làm cho người nhìn thấy đầu lâu này, làm cho người ta đặc biệt không thoải mái, làm cho lòng người rung động, giống như đầu lâu này chạm vào hắc ám sâu nhất trong lòng người.
Cũng chính bởi vì đầu lâu này quỷ dị như thế, toàn thân biến thành màu đen, nó nằm trong lỗ đen không dễ dàng bị phát hiện, nhưng thời điểm người ta nhìn chằm chằm vào lỗ đen, không ngờ có cảm giác quái dị lạ thường, lại làm cho ngươi ta không thể không phát hiện đầu lâu.
Nhìn qua đầu lâu trước mắt, đám người Liễu Như Yên cũng cảm thấy thập phần quỷ dị. Nhìn qua đầu lâu này, bọn họ thậm chí cảm thấy dường như nhìn thấy hắc ám sâu nhất trong nội tâm của mình, làm cho người ta sợ hãi. Cũng không thể không dời mắt đi chỗ khác, không dám nhìn nhiều hơn nữa.
Liễu Như Yên, Trác Kiếm Thi sư tỷ muội cũng tốt, Thuần Dương Tử cũng thế, bọn họ là thế hệ tuyệt thế vô song, đương thời thứ có thể làm cho bọn họ sợ hãi, chắc chắn rải rác không có mấy, nhưng mà hôm nay nhìn thấy cái đầu lâu này, lại làm cho nội tâm của bọn họ sinh ra cảm xúc sợ hãi. Đối với bọn họ mà nói, là chuyện thập phần không thể tưởng tượng nổi. - Thứ này ——
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Lý Thất Dạ nhìn thấy đầu lâu trong lỗ đen này, lúc này ánh mắt nhảy lên một cái, chậm rãi nói ra.
Loong coong —— một tiếng. Thời diểm này đạo kiếm xuất hiện trong tay Lý Thất Dạ, sau đó "Keng" một tiếng kiếm minh vang vọng, Lý Thất Dạ ném đạo kiếm ra.
Thời điểm này chuyện không thể tưởng tượng nổi phát sinh, đạo kiếm này lại lơ lửng ở đó, vậy mà không có rơi xuống, chuyện này đều làm cho mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Bởi vì rất nhiều người trên cốt thuyền đã thử qua, ở chỗ này cho dù là chân khí hay bảo binh, cho dù là đạo ngoại kỳ bảo đều không thể phát ra tác dụng, những binh khí này vừa ra khỏi phạm vi cốt thuyền thì nhanh chóng vỡ vụn.
Thậm chí có người thời điểm này lòng tham nổi lên, vận dụng một kiện Thần Hoàng chi binh, hậu quả hoàn toàn có thể tưởng tượng, Thần Hoàng chi binh rơi vào trong bóng tối, làm cho tên tu sĩ này đau lòng không dứt. "Ông" một tiếng vang lên, lúc này toàn thân Lý Thất Dạ tỏa ra hào quang óng ánh. giống như có một tần thủy tinh quấn quanh thân Lý Thất Dạ.
Lúc này Lý Thất Dạ thoáng cái nhảy dựng lên, nhảy ra khỏi cốt thuyền.
- Coi chừng ——
Nhìn thấy Lý Thất Dạ nhảy ra khỏi cốt thuyền, hiện tại đám người Liễu Như Yên bọn họ bị dọa kêu to một tiếng, Liễu Như Yên cùng Trác Kiếm Thi sắc mặt trắng bệch, tâm hồn thiếu nữ lúc này đang ở trên cổ họng. - Điên rồi sao?
Các tu sĩ trên cốt thuyền khác nhìn thấy Lý Thất Dạ nhảy ra khỏi cốt thuyền, không khỏi thì thào nói. Tất cả mọi người biết rõ, một khi rời khỏi cốt thuyền, sẽ rơi vào trong bóng tối, mặc kệ ngươi rất cường đại, đều trốn tránh không được.
Nhưng mà không có rơi xuống như trong tưởng tượng, toàn thân Lý Thất Dạ tỏa ra hào quang óng ánh, hắn thoáng cái nhảy lên thân kiếm, chân đạp lên đạo kiếm.
"Ông" một tiếng, thời điểm này đạo kiếm sáng lên, kiếm đạo đen như mực trải ra dưới chân Lý Thất Dạ, kiếm đạo này không ngừng trải đường tới chỗ đầu lâu.
Thời điểm đạo kiếm này vừa xuất hiện, cho người ta một loại cảm giác khác thường, loại cảm giác này chỉ có tu sĩ chính thức cường đại tới mức nhất định mới phát hiện ra được.
Thời điểm kiếm đạo này hiện ra, dường như lực lượng của phiến hư không này bị áp chế, dưới kiếm đạo tất cả quy nguyên, tất cả lực lượng đều không thể hình thành, tất cả thủ đoạn, tất cả pháp tắc, tất cả quy tắc đều trở về trạng thái nguyên thủy dưới kiếm đạo này, tất cả đều bị kiếm đạo áp chế, đại đạo chi lực tiêu tán, lực lượng thiên địa tiêu tán, vạn vật chi lực tiêu tán...
Thời điểm kiếm đạ này trải đường, dường như nó tạo ra con đường rộng cho Lý Thất Dạ đi thẳng tới đầu lâu lỗ đen kia.
Cùng lúc đó toàn thân Lý Thất Dạ có tinh quang chớp động, chuyện này làm cho Lý Thất Dạ lẩn tránh tất cả lực lượng hư không, tất cả lực lượng, nguyền rủa, trấn áp đều không thể ảnh hưởng tới Lý Thất Dạ. - Đây là kiếm thế nào?
Phải mạnh như đám người Liễu Như Yên mới cảm nhận được kiếm đạo trải đường này không giống bình thường, bọn họ rõ ràng cảm giác được, thời điểm kiếm đạo này trải ra, mặc kệ ngươi là tồn tại cường đại thế nào, chỉ có nghểnh cổ nhìn lên, không dám sinh ra tâm tư phản kháng.
Cổ Thuần đồng kiếm trên lưng Thuần Dương Tử có thể nói là tuyệt thế vô song, nhưng mà lúc này nhìn thấy đạo kiếm trải kiếm đạo, trong lòng của hắn cũng sinh ra cảm giác chấn động, tuy chưa có đọ sức qua, trực giác nói cho hắn biết, Cổ Thuần đồng kiếm của hắn hoàn toàn không bằng thanh kiếm này. - Chuyện này quá tà môn, điều này sao có thể?
Có Đại Hiền thế hệ trước đang ở trên cốt thuyền, cũng bất khả tư nghị nhìn qua cảnh trước mặt, nói ra:
- Cho dù thanh kiếm có thể năng hắn trên hư không, hắn chịu đựng nổi lực lượng hư không sao? Ngay cả Thần Hoàng trên cốt thuyền duỗi tay ra, cánh tay đều lập tức bị nghiền thành huyết vụ, hắn vậy mà không có việc gì!
Tên Đại Hiền này không chỉ tới Cốt Hải lần đầu, cũng biết cho dù ngươi không rơi xuống dưới, mặc kệ ngươi rất cường đại, đều không cách nào thừa nhận nổi lực lượng hư không, một khi thân thể của ngươi lộ ra ngoài cốt thuyền, đều bị hủy diệt.
Hiện tại Lý Thất Dạ không chỉ không rơi xuống, hơn nữa dĩ nhiên còn không bị thương, chuyện này làm cho tất cả mọi người không thể tin vào mắt của mình, bởi vì chuyện này quá quỷ dị. - Hung nhân nha, thật quá tà môn, tà môn cực độ, khó trách hắn dám dám khiêu chiến Mộng Trấn Thiên, nói không chừng, đương thời hung nhân là người duy nhất tranh giành thiên mệnh với Mộng Trấn Thiên.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!