Sau khi tu sĩ cường đại tới mức độ nhất định, có thể tu luyện hóa thân, nhưng mà thực lực của hóa thần chỉ đạt hai phần mười bản tôn, hơn nữa tu luyện hóa thân cần tinh lực và tâm huyết rất lớn.
Đồng thời lúc hóa thân tác chiến cũng cần huyết khí tu sĩ chèo chống. Uy lưc hóa thân thường thường làm cho tu sĩ được không bù mất, cho nên tu sĩ chính thức nguyện ý đi tu luyện hóa thân không nhiều. - Chẳng lẽ nói hóa thân này tu luyện Kim Cương Bất Diệt Thể?
Có người nhìn thấy một màn như vậy, không phải thập phần tin tưởng nói:
- Lại nói thực lực hóa thân chỉ bằng hai phần mười của bản tôn. Như vậy chẳng lẽ nói thực lực của Lý Thất Dạ cũng đồng cấp độ với Mộng Trấn Thiên hay sao?
Đối với đạo pháp "Hóa thân", tất cả mọi người cảm thấy không phải rất đáng tin cậy, Kim Cương Thần này đao thương bất nhập, tất cả mọi người cảm thấy là tu luyện Kim Cương Bất Diệt Thể, hóa thân biết tu luyện Kim Cương Bất Diệt Thế, chuyện này trừ phi là bản thân Lý Thất Dạ cũng tu luyện Kim Cương Bất Diệt Thể. - Xem ra hai vị đạo hạnh cũng chỉ là như thế, vậy dừng ở đây đi.
Lúc này Thái Dương Vương độc chiến Lâm đạo trưởng Thuần Dương Tử cũng bị hấp dẫn, hắn cười nói.
Mặc dù nói Thái Dương Vương cùng Lâm đạo trưởng là liên thủ đại chiến Thuần Dương Tử, nhưng mà từ đầu đến cuối, Thuần Dương Tử đều tay không tấc sắt, căn bản không có ra tay, Thái Dương Vương cùng Lâm đạo trưởng liên thủ công kích, đều bị Thuần Dương Tử dễ dàng hóa giải.
Thực lực hai bên kém nhau quá xa, huống chi Thái Dương Vương cùng Lâm đạo trưởng liên thủ cũng không phải đối thủ của Thuần Dương Tử.
Keng —— một tiếng, kiếm minh cửu thiên, lúc này Thuần Dương Tử cầm Cổ Thuần đồng kiếm trong tay, đồng kiếm cũng không có ra khỏi vỏ, chỉ là tiện tay quét ngang, giống như chân long hoành thiên.
Âm thanh "Phanh, phanh" vang lên, đồng kiếm mang theo võ kiếm quét qua người Thái Dương Vương cùng Lâm đạo trưởng, hai người lập tức bị đánh bay ra ngoài, sau khi bay ra ngoài thì hai người "Ba, ba" ngã trên mặt đất, cùng phun máu tươi. - Đa tạ, đa tạ.
Thuần Dương Tử thu hồi Cổ Thuần đồng kiếm, vừa cười vừa nói.
Thái Dương Vương và Lâm đạo trưởng hai người đứng lên, sắc mặt trắng bệch, hết sức khó coi, hai người bọn họ liên thủ còn không chịu nổi một kích của Thuần Dương Tử, lúc này hai người mới ý thức được, Thuần Dương Tử đã là một Thần Hoàng, thực lực hai bên chênh lệch quá xa.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Sắc mặt Lâm đạo trưởng cùng Thái Dương Vương hết sức khó coi, bọn họ đã không có mặt mũi tiếp tục lưu lại đây, xoay người rời đi, trong nháy mắt đã biến mất ở chân trời.
Nhìn thấy một màn như vậy, sắc mặt tất cả mọi người đại biến, kể cả Tào Quốc Kiếm là nhân vật cấp bậc Thần Hoàng cũng như vậy.
Mặc cho ai cũng không nghĩ tới, Thuần Dương Tử cường đại tới tình trạng như vậy, Thái Dương Vương, Lâm đạo trưởng hai thiên tài trước mặt hắn không chịu nổi một kích! Song phương kém quá xa, điểm này khiến đám người Tào Quốc Kiếm mới ý thức tới, đây là một Thần Hoàng!
Thần Hoàng nha, trẻ tuổi như vậy chính là một Thần Hoàng, đây là chuyện khủng bố bậc nào, bất luận là ai, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy sợ hãi.
- Con kiến hôi mà thôi, cũng dám tranh hùng với sư huynh của ta.
Nhìn qua Thái Dương Vương cùng Lâm đạo trưởng đào tẩu, Trầm Hải Thần Vương khinh thường nói ra.
Kết cục như vậy hắn đã sớm dự liệu rồi, nhưng mà sư huynh của hắn nhân từ quá, đổi lại là hắn, vừa ra tay đã làm thịt Lâm đạo trưởng cùng Thái Dương Vương!
Lúc này trong lòng rất nhiều người hít khí lạnh, mọi người giờ mới hiểu được, vì cái gì Trầm Hải Thần Vương cường đại mà kiêu ngạo lại cung kính với Thuần Dương Tử thanh danh không lộ ra như thếthì ra đó không phải vì Thuần Dương Tử là sư huynh, càng là vì Thuần Dương Tử thực lực đáng giá Trầm Hải Thần Vương thiên tài cao ngạo tôn kính!
Tùy ý đánh bại Thái Dương Vương cùng Lâm đạo trưởng, Thuần Dương Tử cũng không có đắc ý, mà là đứng ở một bên, nhìn qua Kim Cương Thần cùng Thải Loa Thần Hoàng chiến đấu như ngửi thấy mùi ngon.
Nhìn qua Kim Cương Thần toàn thân lóng lánh, phật quang hiện lên, dưới công phạt của Thải Loa Thần Hoàng vẫn không chút tổn hao gì cả, chuyện này làm cho hai mắt Thuần Dương Tử sáng ngời. - Quả nhiên là Kim Cương Bất Diệt Thể.
Thuần Dương Tử từ trong đó nhìn ra mánh khóe, không khỏi gật gật đầu nói ra.
Phanh, phanh, phanh...
Từng âm thanh va chạm sinh ra, hoa lửa bắn ra bốn phía. Trường thương của Thải Loa Thần Hoàng giống như giao long xuất hải, một lần lại một lần đánh vào người của Kim Cương Thần, nhưng mà Kim Cương Thần không tổn hại chút nào cả, nó một lần lại một lần điên cuồng phỏng công Thải Loa Thần Hoàng, hoàn toàn là đấu phái không muốn sống.
Chuyện này làm cho Thải Loa Thần Hoàng sắp điên lên, thực lực của hắn rõ ràng còn mạnh hơn Kim Cương Thần rất nhiều, nhưng mà Kim Cương Thần không ngừng điên cuồng phản công, ngược lại làm cho hắn liên tiếp lui về phía sau.
Đổi lại là các địchn nhân khác, sớm bị giết chết không biết bao nhiêu lần, vấn đề là, Kim Cương Thần trước mặt căn bản là giết không chết, hắn cứ chém giết như thế, dưới thủ đoạn uy lực mạnh mẽ nhất đánh lên Kim Cương Thần, tối đa cũng chỉ đánh ra một lỗ châu mai mà thôi, đâm thủng thân thể hắn là khó có khả năng. - Cút cho ta!
Rốt cục, Thải Loa Thần Hoàng tức giận, nổi giận gầm lên một tiếng, rốt cuộc hắn sử dụng đòn sát thủ! Một cự chùy đánh thẳng xuống.
Cự chùy này lăng không một kích, có thể đánh nát nhật nguyệt, hủy diệt tinh thần, một kích này mang theo thần uy của chân thần, giống như chân thần nghiền áp tới. "Phanh" một tiếng vang thật lớn, dưới cự chùy đánh trúng, rốt cuộc Kim Cương Thần cũng bị đánh bay ra ngoài, bị đánh vào trong bùn đất, rớt vào một vũng hố.
Dưới cự chùy này, lồng ngực Kim Cương Thần lõm xuống thật sâu, xem xét đã biết rõ lồng ngực Kim Cương Thần bị một chùy nghiền nát.
Lúc này Thải Loa Thần Hoàng cầm cự chùy trong tay, cự chùy này tỏa ra hào quang chấn động năm màu trong tay hắn. Thanh cự này này dường như sống lại, tràn ngập lực lượng chân thần, vào giờ phút này, Thải Loa Thần Hoàng dường như hóa thành thần linh cao lớn.
Cự chùy này được gọi là chân thần cự chùy. Chính là chân thần chi binh do tổ tiên Thải Loa Thần Hoàng lưu lại, trên người hắn có huyết thống chân thần, chân thần cự chùy trong tay hắn phát huy ra chiến lực mạnh nhất. - Một chùy này thật mạnh, nếu như là Thiên Thần Hoàng cùng cấp, trong tay không có đế binh thì bị một chùy này miểu sát.
Nhìn thấy Thải Loa Thần Hoàng cầm chân thần cự chùy trong tay, làm cho không ít người sinh ra tâm kính sợ.
Một Thần Hoàng đã làm cho tu sĩ đủ sợ hãi, thời điểm cầm theo chân thần chi binh, càng làm cho người ta sợ hãi tới tận cùng.
"Tư" một tiếng vang lên, lúc này Kim Cương Thần đứng lên, lồng ngực bị nện lõm xuống khôi phục lại, một chút cũng không bị ảnh hưởng.
"Oanh" một tiếng, Kim Cương Thần đánh ra hai đấm. Kim Cương Thần căn bản là không sợ chân thần cự chùy.
Bạn đang đọc truyện trên , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!