Chương 1301
“Quản gia Vương, ông sợ Triều Viễn trách tội à? Không sao đâu, vệ sĩ nhiều như vậy, tôi cách cô ta xa một chút là được rồi.”
“Vậy… được rồi.” Vương Vĩ vẫn đồng ý.
Lúc Tô Lam thấy Lục Uy Nhiên thì cô sắp nhận không ra cô ta rồi.
Vẻ mặt Lục Uy Nhiên hờ hững, bị nhốt ở nơi tối tăm, trên người đầy vết sẹo, thậm chí tinh thần cô ta còn hơi ngẩn ngơ.
“Mợ chủ, mợ lui lại đi, dừng để cô ta làm mợ bị thương!”
“Ông cảm thấy cô ta thế này có thể làm tôi bị thương được sao?”
Mái tóc rối bù của Lục Uy Nhiên xõa xuống, gần như che đi cả khuôn mặt, Tô Lam khó mà liên tưởng được người phụ nữ trước mắt này chính là người phụ nữ giỏi giang buộc tóc đuôi ngựa trước đó.
Nhớ lúc đó cô ta dẫn cô lên núi uy phong biết bao.
“Mợ chủ? Tô Lam?” Lục Uy Nhiên như cảm nhận được gì đó, cô ta lập tức ngẩng đầu lên, gạt tóc trên mặt mình ra.
“Thật sự là mợ, cuối cùng mợ cũng đến rồi!” Lục Uy Nhiên bò đến trước mặt Tô Lam, mấy vệ sĩ nhấc chân đá cô ta ra.
“Cô đang đợi tôi?”
Lục Uy Nhiên ôm ngực ho dữ dội.
“Mợ chủ, cầu xin mợ tha cho tôi, tôi thật sự bị người ta sai khiến!”
Lục Uy Nhiên lập tức dập đầu, cô ta đập mạnh đầu xuống đất, phát ra tiếng nặng nề.
“Được rồi, đừng dập đầu nữa, có gì thì nói đi.”
Vệ sĩ lập tức mang ghế cho Tô Lam, Tô Lam ngồi xuống.
Lục Uy Nhiên quỳ trên đất: “Tôi thật sự bị người ta sai khiến, xin mợ hãy tin tôi được không?”
Cô ta chưa bao giờ cung kính với Tô Lam thế này, cô ta đã chịu tra tấn ở đây sắp nửa năm rồi, cô ta thật sự không chịu được nữa.
Cô ta từng nghĩ đến tự tử, nhưng Quan Triều Viễn đã ra lệnh, tuyệt đối không cho phép cô ta chết.
Cho nên cô ta luôn trải qua những ngày sống không bằng chết.
“Cô bị ai sai khiến? Nói rõ đầu đuôi cho tôi.”
“Là Tô Nhược Vân, cô ta nhìn thấy tôi xé poster của mợ nên muốn lợi dụng tôi. Tôi biết cô ta muốn lợi dụng tôi, nhưng lúc đó tôi cũng muốn mợ chết nên đã phối hợp với cô ta. Lúc đó tôi nghĩ, chuyện này thành công thì tôi có thể đổ hết tội lên đầu Tô Nhược Vân, ai ngờ…”
“Cô ta với cô nghĩ giống nhau đúng không?”
“Đúng vậy! Hóa ra cô ta đã nghĩ xong kế thoát thân từ sớm rồi, cố ý chạy ra nước ngoài để tránh khỏi liên quan, thậm chí còn bàn xong trước với người hành động! Người phụ nữ này thật đáng khinh.”
Nghĩ đến Tô Nhược Vân, Lục Uy Nhiên hận đến ngứa răng, thậm chí cô ta còn âm thầm thề, nếu có một ngày cô ta ra khỏi đây, chắc chắn cô ta sẽ không tha cho Tô Nhược Vân.
“Cô nói cô ta đáng khinh, lẽ nào cô khác với cô ta sao? Hai người đều muốn mượn tay người khác để gϊếŧ người mà thôi, chẳng qua cô ta thành công còn cô thất bại.”
“Không, tôi chưa từng muốn gϊếŧ cô! Kế hoạch của tôi là làm đứa con của cô biến mất, người muốn gϊếŧ cô là Tô Nhược Vân!”
Lục Uy Nhiên cắn răng nói ra cái tên đó.
Tô Lam nghĩ kỹ lại tình hình hôm đó, quả thực Lục Uy Nhiên luôn nhắm vào bụng của mình.