Chương 1302
“Tôi thật sự chỉ muốn nhắm vào con của cô, tôi không tiền không thế thì sao dám gϊếŧ người chứ? Nếu không phải có Tô Nhược Vân thì tôi thậm chí còn không dám thực hiện kế hoạch này, nhưng tôi phát hiện những người đi cùng với tôi luôn muốn mạng của cô, có lẽ bọn họ nhận được lệnh của Tô Nhược Vân.”
Tô Lam chỉ cảm thấy lồng ngực mình nghẹn ứ, thì ra em gái của cô luôn muốn đẩy cô vào chỗ chết.
Không ngờ lòng dạ lại nham hiểm như vậy!
“Còn nữa, lúc tôi lên kế hoạch với cô ta đã tiếp xúc với cô ta vài lần, tôi phát hiện cô ta không chỉ một lần muốn hại cô, có phải cô từng bị người ta dẫn đi lạc đường ở trong núi, với cả bị đánh ở sân bay?”
Tô Lam hoảng sợ nhìn Lục Uy Nhiên, lần đầu tiên gặp tai nạn trong núi cô còn tưởng là ngoài ý muốn, lần thứ hai ở sân bay, ngay cả Quan Triều Viễn cũng không điều tra được là ai làm.
“Ý cô là những lần đó đều do cô ta làm?”
“Đều là cô ta làm, tôi sẽ không lừa cô đâu. Còn cả scandal của cô nữa, đều do cô ta làm, tất cả là tôi phát hiện được lúc tiếp xúc với cô ta.”
Tô Lam có thể hiểu Tô Nhược Vân năm lần bảy lượt muốn bôi nhọ mình, nhưng cô không thể nào hiểu được tại sao cô ta muốn đẩy cô vào chỗ chết?
Cô thầm siết chặt nắm đấm, cô nên nghĩ ra sớm mới phải.
Nếu cô biết sớm mục đích của Tô Nhược Vân là muốn cô chết thì có lẽ Tô Kiêm Mặc sẽ không chết!
Tô Lam tức giận rời khỏi đây: “Đừng đánh cô ta nữa, nếu cậu chủ hỏi thì nói là lệnh của tôi.”
Lục Uy Nhiên vội dập đầu với Tô Lam: “Cảm ơn mợ chủ.”
Một lúc lâu sau Tô Lam vẫn chưa hoàn hồn, không ngờ Tô Nhược Vân lại nham hiểm như vậy.
Nói thế nào đi nữa thì cũng là chị em cùng cha khác mẹ, không ngờ lại ra tay tàn nhẫn đến thế.
Quan Triều Viễn đẩy cửa ra thì thấy Tô Lam ngồi im bất động trên giường.
Vừa về anh đã nghe nói Tô Lam đi gặp Lục Uy Nhiên.
“Em muốn quay phim.” Tô Lam ngước mắt nhìn Quan Triều Viễn.
Vốn dĩ Quan Triều Viễn cho rằng Tô Lam sẽ thảo luận với anh chuyện của Lục Uy Nhiên.
Không ngờ vừa lên tiếng lại là muốn đi quay phim.
“Sao lại muốn đi quay phim?”
Tô Lam khẽ cười: “Đừng quên, em từng nói em phải giành được thắng lớn, vẫn còn một cúp chưa hoàn thành, em phải tiếp tục hoàn thành chứ.”
Nhắc đến đề tài này, Quan Triều Viễn hơi chột dạ.
“Tô Lam, anh có chuyện muốn nói với em, nhưng em có thể hứa với anh không đuổi anh ra ngoài không?”
“Anh lại lén lút em làm chuyện gì trái lương tâm à?”
“Em hứa với anh trước đã, nếu không anh không nói đâu.” Quan Triều Viễn kiêu ngạo.
“Em hứa với anh sẽ không đuổi anh ra ngoài. Nói đi, bây giờ chuyện gì trái tim em cũng chịu được hết.”
“Thực ra em đã giành được thắng lớn rồi, là anh đã gian lận. Lúc đó em nói giành được thắng lớn thì chúng ta sẽ kết hôn, nhưng khi đó anh phải quay về Love Valley. Không phải là không muốn tổ chức hôn lễ với em đâu, nếu tổ chức hôn lễ xong rồi anh đi thì em sẽ là góa phụ, đồn ra ngoài thì khó nghe quá, cho nên anh… hì hì…”