Mười mấy tên cầm súng ống đồng loạt chĩa họng súng vào đầu Huỳnh Nhân, một cao thủ đỉnh phong ở bên cạnh chờ cơ hội ra tay, đội hình thế này đã là tất cả vốn liếng của một gia tộc rồi.
Nhưng Huỳnh Nhân lại chỉ cười khẽ ba tiếng, hoàn toàn không để bọn họ vào mắt, tất cả những người có mặt đều cảm thấy Huỳnh Nhân điên thật rồi.
"Thưa các anh em bạn hữu, sự việc xảy ra bất ngờ, việc vui thành việc buồn, họ Trịnh tôi đây thành thật xin lỗi."
Đột nhiên, Trịnh Tiến Thành quay người lại, nhìn về phía tất cả các gia tộc được mời đến, nhẹ nhàng cúi đầu.
"Ngày khác họ Trịnh nhất định sẽ đích thân tới cửa thăm hỏi, hôm nay xin mời các vị về trước cho."
"Không sao không sao."
"Sức khỏe của ông Trịnh quan trọng hơn, đừng vì mấy chuyện không đâu này mà tổn hại đến sức khỏe."
"Nếu cần đến nhà chúng tôi hỗ trợ thì cứ mở lời."
Người của các gia tộc lần lượt từ biệt rồi rời đi, không lâu sau, toàn bộ nhà họ Trịnh trở nên vắng vẻ, chỉ còn lại vệ sĩ của nhà họ Trịnh, mọi người trong nhà họ Liên và nhà họ Kỳ, bầu không khí đượm vẻ nghiêm trọng, xơ xác tiêu điều.
Trịnh Tiến Thành lại nhìn về phía Kỳ Hạ Huy, đôi mắt híp lại, lộ vẻ nguy hiểm. "Ông chủ Kỳ không đi à?"
Kỳ Hạ Huy nhấp một ngụm rượu ngon, cười ha hả nói.
"Ông Trịnh không cần để ý đến tôi, cứ coi chúng tôi như người tàng hình là được."
Những lời này là biến tướng ngoài mặt trong lập trường của nhà họ Kỳ, điều này khiến vẻ mặt Trịnh Tiến Thành càng thêm u ám.
Nhưng nghĩ đến thực lực hùng mạnh của nhà họ Kỳ, Trịnh Tiến Thành cũng không nói gì thêm, chỉ khịt mũi một cái rồi nhìn mọi người trong nhà họ Liên bằng ánh mắt u tối.
"Xem ra, nhà họ Liên mấy người quyết muốn làm kẻ thù của nhà họ Trịnh tôi."
"Không dám."
Liên Truyền Quốc lập tức sợ tới mức không dám thở mạnh, vội vàng đẩy Liên Thúy Na một cái.
"Cái rổ mà nhà bọn mày chọc ra đấy, còn không nhanh nghĩ cách giải quyết đi."
Liên Thúy Na cũng gấp như kiến bò trên chảo nóng, chợt tức giận nhìn Huỳnh Nhân.
"Cái đồ bỏ đi kia, còn không mau quỳ xuống trước ông Trịnh."
Sắc mặt Huỳnh Nhân lạnh lẽo, không nói gì, anh chẳng còn hứng nói chuyện với Liên Thúy Na.
Nhưng trái lại, Liễu Nham kéo Liên Thúy Na đang vội đến mức đầu đầy mồ hôi qua, quát lớn một tiếng.
"Đủ rồi, bà điên này đừng có mà làm loạn thêm nữa. Bà quên Trịnh Hạo đã làm những gì rồi à?"
"Mẹ, lần này con đứng về phía ba."
Liễu Cảnh Nhiên cũng bình tĩnh nói, dù gì cũng đứng trước nhiều họng súng như vậy, cô ta đã tái mặt vì sợ hãi.
"Trịnh Hạo muốn mưu hại ba tôi, tôi đúng là mù mới đi cùng anh ta, cả nhà họ Trịnh cũng không phải là thứ tốt đẹp gì."
"Không có chuyện chẳng có lý do gì mà yêu, cũng không có chuyện chẳng có lý do gì mà hận. Vì sao nhà họ Trịnh phải giúp nhà họ Liên, chẳng phải vì để sau này dễ dàng thâu tóm nhà họ Liên hơn à, ông ơi, đạo lý đơn giản đến vậy mà ông cũng không hiểu ư? "
Cả nhà họ Liên đều chìm vào sự im lặng hồi lâu, đặc biệt là Liên Truyền Quốc, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
Là người đứng đầu nhà họ Liên, tất nhiên ông ta biết tất thảy những chuyện này, vỗ béo heo rồi mới làm thịt, vì thế nên nhà họ Trịnh mới hết lần này đến lần khác đầu tư vào nhà họ Liên. Nhưng không phải nhà Liên cũng lợi dụng sức ảnh hưởng của nhà họ Trịnh để củng cố chính mình đấy sao?
Nói trắng ra, hai bên là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, nhưng hiện tại, nhà họ Trịnh và nhà họ Chu đều cạch mặt nhau thì còn tùy thuộc vào sự lựa chọn của Liên Truyền Quốc.
Ông ta trầm tư hồi lâu, sau đó hít sâu một hơi, nói.
“Cảnh Nhiên, những gì cháu nói ông đều hiểu, bây giờ là giai đoạn nhà họ Liên phát triển mạnh nhất, không thể không có nhà họ Trịnh."
Lời vừa dứt, đồng tử của Liễu Cảnh Nhiên hơi co lại, Trịnh Tiến Thành nở một nụ cười lạnh lẽo.
"Ông Liên, xem ra tôi cũng không nhìn lầm ông, cái chết của cháu trai tôi không thể đổ lên đầu nhà họ Liên ông. Nhưng việc này cần có một lời giải thích. "
Nói xong, ông ta lạnh lùng liếc mắt nhìn Huỳnh Nhân, nói tiếp.
"Người này, tôi sẽ cắt đứt tứ chi của nó, chuyện gϊếŧ nó thì giao cho nhà họ Liên mấy người, để tôi xem lòng thành của nhà họ Liên đến đâu."
"Được."
Liên Truyền Quốc không do dự gì mà gật đầu đồng ý ngay.
Liễu Cảnh Nhiên và Liễu Nham lập tức nhìn về phía Huỳnh Nhân, thúc giục: "Anh mau chạy đi, nhà họ Trịnh và nhà họ Liên cùng đối phó anh, anh không có phần thắng đâu."
Liễu Cảnh Nhiên thay đổi thái độ cũng khiến Huỳnh Nhân hơi ngạc nhiên.
Nhưng ngay sau đó, anh lại cười khẽ một tiếng, đi đến trước mặt Liễu Cảnh Nhiên, thản nhiên nói.
"Ý tốt của cô, tôi nhận. Hôm nay tôi đứng ở đây, xem ai có thể đụng tới tôi."
Những lời này cực kỳ phách lối, nhưng Liễu Cảnh Nhiên khẽ run lên, nghĩ đến Huỳnh Nhân trước đây, dường như anh chưa từng lùi bước.
Lúc này Lưu An đã chậm rãi tiến tới, Kỳ Hạ Huy cũng châm một điếu thuốc, lẳng lặng hút thuốc.
"Ha ha ha……"
Nhà họ Trịnh vang lên một trận cười đầy khinh thường.
Trịnh Lâm vừa cười vừa bước tới, chỉ vào Huỳnh Nhân nói.
"Mày cho là mày còn có thể không cần kiêng dè gì như vừa rồi chắc? Ở trước mặt nhà họ Trịnh tao, mày chỉ là một cái rắm mà thôi."
Trịnh Tiến Thành cũng nhìn về phía Liên Truyền Quốc.
"Mấy người về trước đi, đến lúc đó tôi sẽ đưa nó về nhà họ Chu, ngày mai mang đầu nó tới gặp tôi."
Chỉ có Trịnh Lâm biết tại sao ông gã lại làm như vậy, hôm nay là sinh nhật lần thứ 70 của ông gã nên không muốn gϊếŧ người, vậy cứ để nhà họ Liên làm đi.
Liên Truyền Quốc đành rời khỏi nhà họ Trịnh, còn liên tục cảm ơn.
"Cảm ơn ông Trịnh khoan thứ, cảm ơn cụ Trịnh bao dung..."
"Cút đi."
Liên Truyền Quốc vội vàng dẫn người nhà họ Liên đi khỏi, Liên Thúy Na kéo Liễu Cảnh Nhiên đi.
"Được rồi, đi thôi."
"Nhưng, Huỳnh Nhân, anh ta..."
"Không cần lo cho đồ bỏ đi kia làm gì, hôm nay chắc chắn nó phải chết."
Liễu Cảnh Nhiên đi một bước lại ngoái nhìn Huỳnh Nhân một lần, nhưng Liên Thúy Na vội vã kéo cô ta rời đi.
Từ đầu đến cuối, Huỳnh Nhân cũng không có ngăn cản, với anh mà nói, mọi người đều đi mới là chuyện tốt.
"Được rồi, mày còn lời trăn trối gì muốn nói không?"
Ánh mắt Trịnh Tiến Thành lạnh lẽo nhìn chằm chằm Huỳnh Nhân.
Khóe miệng Huỳnh Nhân nở một nụ cười cổ quái, thản nhiên nói.
"Tôi nói là ông tự tin đến mức nghĩ rằng mình có thể ăn được tôi?"
"Huỳnh Nhân, đừng tưởng là tao không biết mày lấy tự tin ở đâu."
Trịnh Lâm đột nhiên tiến lên một bước, lớn tiếng nói.
"Mày chính là cái tên đã ở cùng với Liễu Phi Tuyết vào năm năm trước. Tất cả những mọi thứ của mày đều do Liễu Phi Tuyết ban cho. Không có cô ta, mày chẳng là cái thá gì cả."
Ầm...
Lời vừa dứt, ánh mắt Huỳnh Nhân lập tức trở nên rét lạnh, tràn ngập sự tàn ác như có như không.
Đôi mắt Kỳ Hạ Huy lộ ra vẻ kinh hãi, mặc dù trong lòng đã có sự chuẩn bị sẵn, nhưng vẫn bị thông tin này làm sửng sốt.
Vợ của anh Huỳnh... là Tổng Giám đốc Tập đoàn Lệ Tinh?
Trong mắt Hoắc Hiền cũng đầy sự ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó, hai anh em nhìn nhau, cùng có chung sự nhận định.
Sự tàn ác trong mắt lóe lên rồi lại biến mất, Huỳnh Nhân cười nhẹ.
"Không cần biết mày lấy thông tin từ đâu, nhưng mày cũng không thể nói cho người khác biết."
"Đã chết đến nơi rồi còn mạnh miệng."
Trịnh Lâm tức giận rồi nhìn sang Trịnh Tiến Thành.
"Ông nội, để vệ sĩ bắn thủng tứ chi của nó đi, đừng gϊếŧ nó, cháu muốn khiến nó cảm nhận được cái gì gọi là sống không bằng chết."
Trịnh Tiến Thành ngừng nói linh tinh thêm, mà vung tay lên.
"Bắn đi."
Pằng pằng pằng...
Ngay sau đó, toàn bộ nhà họ Trịnh tràn ngập tiếng súng chói tai.
"Ha ha ha ha......"
Trịnh Lâm không nhịn được cười ha hả.
"Đồ bỏ đi chỉ biết ăn chực uống chờ như mày, sao đấu được với tao..."
"Mày mở to mắt mà nhìn đằng sau đi."
Giọng nói nhẹ truyền đến, tiếng cười của Trịnh Lâm chợt im bặt, nhìn Huỳnh Nhân vẫn lành lặn không có thương tích gì, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
"Sao mày vẫn an toàn được?"
Như thể cảm nhận được điều gì đó, Trịnh Lâm, Trịnh Tiến Thành và tất cả mọi người trong nhà họ Trịnh vô thức nhìn lại, thấy được một cảnh tượng bi thảm.
Tất cả các vệ sĩ của nhà họ Trịnh chưa kịp nổ súng thì đã bị bắn chết, mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mặt.
Bên ngoài nhà họ Trịnh có bốn mươi, năm mươi người mặc vest, tay cầm súng lục, trông vô cùng hung dữ.
Trịnh Tiến Thành lập tức quay đầu nhìn Kỳ Hạ Huy đầy căm tức.
"Kỳ Hạ Huy, cậu dám nhúng tay vào chuyện của nhà họ Trịnh tôi à?"
“Này lão già, ông nhìn cho kỹ đi, người của tôi đâu có ra tay đâu.”
Kỳ Hạ Huy cười xấu xa nói.
"Cái gì?."
Nhất thời, sắc mặt Trịnh Tiến Thành thay đổi kịch liệt.
"Đó là người của tôi."
Một tiếng cười nhẹ khác truyền đến, Hoắc Hiền đi giày cao gót mười phân, tư thái duyên dáng đi tới.
"Cô là..."
Đôi mắt của Trịnh Lâm mở to, nhìn chằm chằm Hoắc Hiền.
"Tự giới thiệu bản thân chút vậy."
Hoắc Hiền cười tươi như hoa nói.
"Tôi là con gái lớn của nhà họ Hoắc."