Giây trước khí thế của vệ sĩ nhà họ Trịnh vẫn còn vô cùng hùng hổ, giây sau trong đều đã ngã trên mặt đất. Chỉ còn lại một cao thủ hàng đầu được nhà họ Trịnh dùng rất nhiều tiền thuê tới, gã ta nhìn cảnh tượng này mà phải khϊếp sợ, sốc đến mức thậm chí nói cũng không nên lời.
Tất cả hoàn toàn chìm trong sự im lặng, Trịnh Lâm mở to mắt đầy vẻ không thể tin, quên luôn cả việc chớp mắt, sắc mặt gã nhanh chóng trở nên tái nhợt.
Trịnh Tiến Thành hụt hơi một cái rồi ngã ngồi xuống đất, cả người run lẩy bẩy, đây đều là những vệ sĩ chuyên dùng súng lục ông ta tốn rất nhiều tiền huấn luyện, không ngờ trong nháy mắt tất cả đã chết.
Kết quả này vốn đã nằm trong tính toán của Huỳnh Nhân, nhưng anh vẫn kinh ngạc nhìn Hoắc Hiền.
Rõ ràng người vốn ra tay là Kỳ Hạ Huy, thế mà lại biến thành Hoắc Hiền.
Như thể cảm nhận được ánh mắt của Huỳnh Nhân, Hoắc Hiền nở nụ cười quyến rũ với anh, tinh quái chớp mắt, như muốn nói, anh nợ tôi một ơn đấy nhé.
"Không thể nào, điều này là không thể..."
Trịnh Tiến Thành chậm rãi đứng lên nhờ nhà họ Trịnh đỡ dậy, thân thể già nua vẫn không ngừng run rẩy như cũ, hoảng sợ nhìn Hoắc Hiền rồi tự lẩm.
"Theo tôi được biết thì nhà họ Hoắc chỉ có một đứa con trai, không có con gái... Rốt cuộc cô là ai."
Khuôn mặt như hồ ly của Hoắc Hiền lộ vẻ lạnh lùng, hung độc, âm ngoan nói.
"Ông nói không sai, Triệu lão lục quả thật không xứng làm ba tôi."
Những lời này tràn ngập sự hận thù sâu sắc, Kỳ Hạ Huy khẽ thở dài.
Đôi mắt Huỳnh Nhân hơi nheo lại.
Anh biết khá nhiều về chuyện của Hoắc Ca, ngoài việc có nhiều con ngoài giá thú thì ông ta còn có một đứa con gái ruột.
Chỉ là cô con gái này lại không nhận người ba kia, cũng không ở nhà họ Hoắc nên dẫn đến rất nhiều gia tộc đều không biết đến sự tồn tại của Hoắc Hiền.
"Thưa cô, lão già này lại dám phủ nhận cô, có muốn tôi..."
Đúng lúc này, một người đàn ông đầu trọc bước dẫn theo khoảng bốn mươi, năm mươi người đi vào khuôn viên nhà họ Trịnh, cung kính đứng trước mặt Hoắc Hiền.
Chỉ riêng trận chiến này thôi cũng đủ để chứng minh thân phận của cô ta, Trịnh Tiến Thành không tin nổi cũng phải tin.
Hoắc Hiền xua tay, thờ ơ nói.
"Không cần, mấy người các anh chỉ cần gϊếŧ đám tên vệ sĩ đó là được rồi."
Cô ta rất thông minh, chuyện nên làm thì sẽ làm, chuyện không nên làm thì tuyệt đối sẽ không làm.
Đây là ân oán giữa nhà họ Trịnh và Huỳnh Nhân, nếu cô ta gϊếŧ Trịnh Tiến Thành thì sẽ biến thành ân oán giữa nhà họ Hoắc và nhà họ Trịnh.
"Trương Phong, sao còn không mau ra tay đi."
Đột nhiên, Trịnh Tiến Thành tức giận gầm lên một tiếng.
Hai mắt ông ta trợn trừng, răng đầy tơ máu đỏ ngầu, nhìn về phía cao thủ đỉnh phong mạnh mẽ cách đó không xa.
"Hử?"
Hai mắt Huỳnh Nhân tỏa hơi lạnh, đang định bảo Lưu An ra tay.
Ầm.
Một bóng người dẫn đầu tiến lên một bước, ra tay trước Lưu An.
"Hạng tép riu này đâu cần phiền đến anh Huỳnh tự mình ra tay, cứ để tôi giải quyết cho."
Kỳ Hạ Huy đầy vẻ ngoan độc, hóa thành một cái bóng, đánh về phía cao thủ bị bóc trần tên Trương Phong kia.
Trương Phong chợt cả kinh, ánh mắt hiện vẻ khó tin nhìn Kỳ Hạ Huy, chỉ cảm thấy anh ta như hổ dữ xuống núi, lập tức bùng lên khí thế, hoàn toàn nghiền nát Trương Phong.
Trong khoảnh khắc đi tới trước mặt Trương Phong, gân cốt toàn thân Kỳ Hạ Huy kêu răng rắc, hai tay đồng loạt đánh ra, trong nháy mắt đã đấm ra mấy quyền.
Bụp bụp bụp...
Trong không khi không ngừng vang lên tiếng đánh, bóng quyền chớp nhoáng còn kèm theo cả tư thái sấm sét mờ ảo.
Huỳnh Nhân và Lưu An nhìn nhau, trong mắt đều hiện vẻ kinh ngạc.
Chiêu thức mà Kỳ Hạ Huy sử dụng lúc này hiển nhiên là quyền pháp Bôn Lôi do Huỳnh Nhân sáng tạo ra.
Tư lâu anh ta đã không còn là tay gà mờ ngu ngơ, bất kể là tinh thần hay khí thế đều đã có sự thay da đổi thịt.
Bụp...
Sau khi Trương Phong bị trúng một quyền thì lùi lại một bước rồi không tự chủ được mà liên tục lui về phía sau.
Cho đến tận khi Kỳ Hạ Huy đấm một quyền cuối cùng vào hạ bộ của Trương Phong, anh ta mới chịu lùi lại về sau.
Giây sau, một tiếng hét đau đớn thảm thiết vang lên.
"A..."
Anh ta đau đến mức cả người lăn lộn, nhưng cơn đau không những không giảm bớt mà ngày càng nghiêm trọng.
Trúng phải quyền Bôn Lôi, tuyệt đối không được di chuyển, chỉ cần khẽ cử động thì tất cả sức lực đều sẽ nổ tưng, cơn đau sẽ dần tăng lên.
Huỳnh Nhân hài lòng gật đầu, chứng tỏ Kỳ Hạ Huy không phụ sự kỳ vọng của anh, sau khi được anh chỉ dạy, anh ta càng thêm chăm chỉ học tập.
Còn Trịnh Tiến Thành thì hoàn toàn chết lặng ngay tại chỗ.
Đây là cao thủ đỉnh phong ông ta bỏ ra số tiền lớn để mời về, thế mà Kỳ Hạ Huy lại có thể giải quyết chỉ trong mộ hiệp.
Hiện trường hoàn toàn rơi vào sự im lìm, mọi người trong nhà họ Trịnh đều tái mặt, linh hồn run rẩy.
"Cha, ông nội..."
Thậm chí Trịnh Lâm còn không hiểu được mình đang nói gì, run rẩy ngồi bệt xuống nền đất.
Lúc này chỉ có thể dựa vào ông nội của gã thì mới có cơ may sống sót.
Nào biết, mắt Trịnh Tiến Thành nhìn chòng chòng Kỳ Hạ Huy, giọng vừa sợ vừa giận.
"Kỳ Hạ Huy, nhà họ Trịnh tôi không thù không oán với cậu, tại sao cậu lại muốn đối phó với nhà họ Trịnh tôi?”
Kỳ Hạ Huy cười lạnh một tiếng.
"Tôi không có ân oán nợ nần gì với mấy người, nhưng ông lại có thù với sư phụ của tôi... Dám ra tay với sư phụ của tôi, tôi thấy mấy người đúng là chán sống rồi."
Sư phụ?
Nghe Kỳ Hạ Huy nói xong, toàn thể nhà họ Trịnh đều hóa đá, ai là sư phụ của Kỳ Hạ Huy cơ?
Giây tiếp theo, ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía Huỳnh Nhân.
Chỉ có sắc mặt của Lưu An là bình tĩnh, không hề ngạc nhiên chút nào.
Huỳnh Nhân mặc vest, trên mặt hiện nụ cười nhạt, đi về phía đám người trong nhà họ Trịnh.
Cộp. Cộp. Cộp.
Trong không gian vang lên tiếng bước chân lanh lảnh của anh, nhưng đối với người nhà họ Trịnh mà nói thì lại giống như âm thanh của cái chết, tuyên án tử hình.
"Đừng... đừng tới đây."
Sắc mặt Trịnh Lâm lộ vẻ hoảng sợ, hét lên, liên tục lui lại, nhưng lại vấp phải hòn đá, bịch một tiếng thảm hại ngã vật ra đấy.
Nhưng gã không hề cảm thấy đau, vẫn dời mông, không ngừng lùi về sau.
Huỳnh Nhân khẽ liếc nhìn gã một cái, đôi mắt đen nhánh như chăm chú nhìn xuống vực thẳm.
Đột nhiên, ba hồn bảy phách của như thể Trịnh Lâm bay mất, thậm chí còn không còn chút sức lực nhích người.
Nhưng Huỳnh Nhân hoàn toàn không có hứng thú gì với gã, đi thẳng tới trước mặt Trịnh Tiến Thành, nhếch mép cười.
"Gia chủ nhà họ Trịnh à, tục ngữ có câu gừng càng già càng cay, sao ông càng già lại cùng lú lẫn vậy? Tôi đã nói rồi, hoàn toàn không cần tôi ra tay, nhà họ Trịnh mấy người sẽ tự diệt thôi."
Hai gối Trịnh Tiến Thành mềm nhũn, phịch một tiếng khuỵu xuống đất, sớm đã sợ đến mức mất hồn.
Cho tới giờ phút này, ông ta mới hiểu vì sao nhà họ Kỳ lại không mời mà đến, không phải chúc thọ ông ta gì sất, mà là đến hỗ trợ trận chiến cho Huỳnh Nhân.
Tiếc là lúc hiểu ra thì đã quá muộn.
Cơ thể ông ta run rẩy, liên tục xin tha thứ.
"Anh Huỳnh, là do tôi mắt mù không nhìn thấy núi Thái Sơn. Xem như ít nhiều gì nhà họ Trịnh tôi cũng đã giúp nhà họ Liên mà tha cho chúng tôi thôi."
"Cháu trai Trịnh Hạo của ông có ý xấu với ba tôi, chết cũng không hết tội, ông lại vờ như không biết, trái lại tôi cũng không có ý định ra tay với nhà họ Trịnh."
Huỳnh Nhân lạnh nhạt nóii.
"Nhưng ông gây sự hết lần này đến lần khác, cứ ép tôi phải ra tay với nhà họ Trịnh ông, ông nói xem, trách được ai?"
"Đúng đúng, là tội của tôi đáng chết nghìn lần, xin anh Huỳnh cứ coi chúng tôi như cái rắm mà bỏ qua cho."
Trịnh Tiến Thành ra sức dập đầu, tuy Huỳnh Nhân không ra tay, nhưng xét từ thái độ của Kỳ Hạ Huy đối với anh, chắc chắn anh là người có máu mặt.
Chỉ có người như vậy mới có hành động không kiêng nể gì trong tiệc mừng thọ của mình, thậm chí buông lời ngông cuồng ngay trước mặt mọi người, lên giọng như con ông cháu cha.
Lúc này, một chiếc ô tô dừng lại trước cửa nhà họ Trịnh, một người đàn ông mặc vest bước xuống.
Đó là phó Tổng Giám đốc của Long Đằng, Chu Hào.
Anh ta hoàn toàn không ngạc nhiên với chuyện xảy ra phía nhà họ Trịnh, bước nhanh đến trước mặt Huỳnh Nhân, kính cẩn báo cáo.
"Anh Huỳnh, đây là thông tin anh muốn."
Huỳnh Nhân cầm lấy nhìn qua rồi ném tới trước mặt Trịnh Tiến Thành.
"Nhìn kỹ đi."
Chỉ liếc mắt một cái, sắc mặt Trịnh Tiến Thành đã tái nhợt.
Tất cả những gì được liệt kê ở trên rõ ràng đều là những chuyện phạm pháp do công ty dưới trướng họ Trịnh làm ra, chuyện sau nặng hơn chuyện trước, chuyện trước không đủ kinh hãi bằng chuyện sau.
Sau khi nhìn thấy, toàn thân Trịnh Tiến Thành run lên, cầm tờ giấy cũng không xong, ánh mắt hiện sự kinh hoảng nhìn Huỳnh Nhân.
Trước đây nhà họ Trịnh đã làm chuyện gì, ông ta đều xử lý rất sạch sẽ, thế mà vẫn bị Huỳnh Nhân điều tra ra, người như vậy cơ bản là đứng trên đỉnh cao quyền lực.
“Gia chủ nhà họ Trịnh à, nếu tôi gửi thông tin này đến cục cảnh sát, ông đoán các ông sẽ có hậu quả gì?”
Huỳnh Nhân chậm rãi nói, khóe miệng hiện lên nụ cười hài hước.
Trịnh Tiến Thành dùng cả tay lẫn chân, vội vã leo lên chân Huỳnh Nhân, túm lấy ống quần Huỳnh Nhân, gào lớn.
“Anh Huỳnh, tôi sẽ rời khỏi Minh Châu, tất cả công ty trực thuộc nhà họ Trịnh tôi đều sẵn lòng giao cho anh Huỳnh, chỉ mong đổi lấy một con đường sống cho nhà họ Trịnh."
"Ông nội."
"Gia chủ à, tuyệt đối không được đâu..."
Lời vừa dứt, toàn bộ mọi người trong nhà họ Trịnh đều đồng thanh kêu lên.
"Tất cả câm miệng cho tôi."
Trịnh Tiến Thành gầm lên một tiếng, trừng mắt nhìn đám người nhà họ Trịnh: "Tai họa hôm nay của nhà họ Trịnh là bắt nguồn từ tôi nên phải có một lời giải thích."
"Dù công ty không còn thì vẫn có thể gây dựng lại, nhưng một khi người không còn thì tất cả đều mết, sống là hy vọng lớn nhất."
"..."
Trong tiếng rống giận dữ tang thương của ông Trịnh, nhà họ Trịnh lâm vào trầm mặc.
Huỳnh Nhân nheo đôi mắt nguy hiểm, lãnh đạm cười.
"Toàn bộ nhà họ Trịnh thì không đủ, phải thêm một người nữa."
Lòng Trịnh Tiến Thành run lên, dâng lên một cảm giác bất an, nhưng vẫn nói: "Mời nói anh Đường nói."
Huỳnh Nhân bất chợt nhìn về phía Trịnh Lâm đang đờ đẫn, giọng nói cực kỳ rét lạnh.
"Gϊếŧ hắn cũng có nghĩa là đại biểu cho lòng thành của nhà họ Trịnh gia mấy người."