Ninh Phàm ở trong bóng đêm, ở trong nội môn đi đi lại lại, không hề che giấu. Hắn có thân phận trưởng lão, tự nhiên đạt được trưởng lão lệnh bài, ngược lại không cần uổng công đi mua một khối nội môn hành lệnh để đi lại.
Có lệnh bài này, Ninh Phàm trừ một số ít cấm địa của Quỷ Tước tông không thể đi, đại đa số địa phương đều có thể đi.
Sắc bổ xong Bạch Lộ kiêu hoành, Ninh Phàm cả người thần thanh khí sảng, sự mệt mỏi trước đó không còn chút nào. Hắn cấp cho Bạch Lộ sự trừng phạt là “dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân”, lấy gậy ông đập lưng ông, nhưng cũng không hủy diệt đi tu vi của Bạch Lộ, mà chỉ cướp đi nguyên âm của cô gái này.
Cô gái này thiên phú không tệ, đáng tiếc tâm tính quá kém, nếu điều giáo nhiều hơn chút nữa, ngày sau sẽ là nhân vật uy danh hiển hách của Quỷ Tước tông.
Trong bóng đêm, Ninh Phàm ở trên đường núi của Quỷ tước nội môn, buông ra thần niệm tìm Huyền Âm Khí. Chỉ tiếc, trong nội môn, trừ khí âm hàn so với ngoại giới đậm đà hơn chút, căn bản không có bất kỳ tung tích nào của Huyền Âm Khí.
Dọc theo đường đi, tuần thủ đệ tử thấy Ninh Phàm trong bóng đêm tìm kiếm gì đó, tự nhiên không dám ngăn trở.
Sau một phen tìm kiếm không có kết quả, sắc trời đã dâng lên một tia bạch quang, nguyên bản Ninh Phàm còn chuẩn bị đi xem bệnh cho Lam Mi một chút, nhưng mà như vầy thì thôi luôn vậy.
Dù sao chữa trị hạ thể cho Lam Mi, còn cần phải luyện chế một ít đan dược, giờ phút này không có đan dược, tìm nàng cũng không giúp gì được cho nàng.
Hắn an nhàn trở về Song Tu điện, sắc trời rốt cuộc sáng hẳn, trong vườn có người đã quét dọn hết sức sạch sẻ, cũng trồng một ít cỏ cây trân quý.
Tựa hồ là trong lúc mình dạ hành, Song Tu điện nữ đệ tử đã đem chúng trồng lên, xem ra, cử động mình trừng phạt Bạch Lộ, khiến cho những nữ đệ tử này sinh lòng sợ hãi, muốn lấy lòng mình!
Trong nhà, vẫn là một mảnh hỗn độn, trên giường đầy rẫy thể dịch của ba cô gái.
Xem ra, các nữ đệ tử cũng không dám vào trong phòng thu thập. Về phần Bạch Lộ trước đó mềm như bún nằm ngã xuống giường, đã sớm rời khỏi, chỉ để lại trên cái mền một vết máu. - Có phải là, trừng phạt có hơi quá hay không...
Nhìn vết mai hình hoa mai kia, trong lòng Ninh Phàm dậy lên một trận áy náy.
Con đường của Song tu ma đầu nhất định sẽ gieo họa cho vô số nữ nhân... Mình, nhất định sẽ phải cõng trên lưng và đeo tiếng xấu suốt một đời. Nếu ngay cả thế nhân chửi rủa cũng không chịu nổi, thì mình căn bản không xứng tu ma. - Thôi, cô gái này nếu đã trở thành đỉnh lô của ta, chỉ cần nàng ngày sau không làm ra một chuyện gì quá đáng, ta đối với nàng cũng nên biểu lộ ra vẻ mặt ôn hòa một chút vậy.
Sắc trời dần dần sáng ngời, Ninh Phàm ra cửa phòng đón ánh thần quang, mà ngoài cửa, sớm có nữ đệ tử cầm chậu rửa mặt cùng đồ vật tới. Hai tên nữ đệ tử nũng nịu xinh đẹp, bưng chậu nước, ly trà. Nước chính là Huyền Băng hòa tan thành nước, còn trà chính là Đông Sơn Minh Nguyệt trà.
Trà này nước này, lúc ở Hải Ninh Ninh gia, từng được Ninh gia dùng để chiêu đãi khách quý mà pha ra sử dụng, Ninh Phàm từng trong lúc bưng trà, làm vãi ra ngoài một chút, bị một tên Ninh gia công tử, hung hăng đả thương, nằm liệt giường nửa tháng.
Hôm nay, thứ trà quý giá này, lại là thứ để hắn súc miệng sử dụng, nước này lại dành cho hắn rửa mặt.
- Xa xỉ... Nhưng, đây cũng là Tu Chân Giới. Thực lực quyết định tất cả.
Hắn hơi cảm thán, mà việc hắn than thở khiến cho hai nữ quỳ sát đất run lẩy bẩy, sợ mình hầu hạ không chu đáo, khiến Ninh Phàm sinh lòng bất mãn, trừng phạt hai nữ.
Hai người nàng, trước khi tới hầu hạ Ninh Phàm, đã làm xong quyết tâm liều chết, một khi hai người mình, giống như Bạch Lộ tỷ tỷ vậy, bị Ninh Phàm lăng nhục, chi bằng dùng cái chết cho xong.
Hai nữ sợ hãi, lần nữa ánh vào trên mặt Ninh Phàm, khiến cho hắn khe khẽ thở dài, nhìn một cái là khám phá tâm tư của hai nữ.
- Các ngươi an phận thủ thường, ta sẽ không đả thương một các ngươi một chút nào.
Nói xong, hắn súc miệng, rửa mặt, pháp lực phát ra một cái, nước đọng đã khô ngay, rồi lững thững bước ra sân.
Chỗ cũ, chỉ chừa lại hai nữ hầu hạ như được đại xá, đua nhau thở phào nhẹ nhõm. Đêm qua Ninh Phàm giống như dã thú ở cánh đồng hoang, tàn phá sự kiêu ngạo của Bạch Lộ, quả thực hù dọa những thứ nữ nhân vô pháp vô thiên này. - May mà, Ninh trưởng lão hôm nay, không sắc bổ chúng ta...
...
Giờ phút này còn sớm, trong nội điện của Song Tu điện đã tụ tập tất cả nữ đệ tử thật chỉnh tề.
Ninh Phàm ngày đầu tiên trở thành trưởng lão, dĩ nhiên là cần truyền pháp, hướng dẫn chư đệ tử tu hành.
Hắn đứng ở trên đài cao, phía dưới, hơn 200 tên nữ đệ tử đều trần truồng đứng, không mảnh vải che thân.
Hắn khẽ nhíu mày, quả thật không biết trong lúc truyền pháp còn yêu cầu nữ đệ tử phải cởi hết quần áo, không biết đây là quy củ gì?
Kẻ duy nhất không cởi quần áo là Bạch Tú, nàng chính là chấp sự đệ tử dưới trướng Ninh Phàm, hơn nữa cũng không tu luyện song tu công pháp, không cần chỉ điểm. Nhưng nàng cũng phải cởi y sam bên ngoài, chỉ mặc cái yếm, nhưng ánh mắt nhìn về phía Ninh Phàm rất có oán hận.
Về phần người mà các nữ đệ tử sùng bái nhất - “Bạch Lộ tỷ tỷ”, không tới.
Bạch Lộ có cá tính mặc dù ngông nghênh, nhưng sau khi biết Ninh Phàm lợi hại, nhất định không dám không đến. Tuy nhiên giờ phút này nếu không đến, đại khái là hôm qua sau khi nếm trái cấm lần đầu đau đớn đi lại không tiện, không cách nào xuống giường... - Hiện tại, bản trưởng lão bắt đầu truyền pháp, các ngươi tu luyện tựa hồ cũng giống như Bạch Lộ vậy, là thứ song tu công pháp hiếm thấy, • Giả Phượng quyết •, ta sẽ trước hết giảng giải và truyền thụ mấu chốt của tu luyện công pháp, rồi sau đó, nếu có chỗ không hiểu, có thể nhất nhất hỏi ta...
Ninh Phàm vừa dứt lời, ngay lập tức có mấy phụ nữ nhân lộ ra thanh âm kinh ngạc khả ái, còn những cô gái khác mặc dù không phát ra âm thanh, cũng đều hơi kinh ngạc. - Ninh trưởng lão, ngài thật sự là muốn truyền pháp?
- Lời này là ý gì, hôm nay tới đây, không phải là muốn truyền pháp sao? Không nên hỏi những vấn đề không liên quan, sau đó một chút, ta còn phải đi tông môn đại điện...
Ninh Phàm khẽ cau mày.
- Ninh trưởng lão, ngài truyền pháp, không cần trước hết phải “Thấy máu” sao...
Một cô gái khiếp khiếp hỏi, lập tức liền bị một nữ nhân xinh đẹp nhưng tỏ vẻ thành thạo che miệng.
- Cái gì mà “Thấy máu”?
Ninh Phàm không hiểu hỏi.
- Ba mươi năm trước, Chu trưởng lão chấp chưởng Song Tu điện, ngày đầu tiên truyền pháp, yêu cầu tất cả nữ đệ tử phải cởi hết quần áo, cũng đem xử nữ nguyên âm thân của Hoàng Linh năm tỷ muội phá vỡ... Ông ta nói, đây là vì để “thấy máu”... Bạch Lộ chị không phục, liền xuất thủ... Rồi sau đó lại có Hoàng Linh tỷ muội, sắc bổ chết trưởng lão...
Cô gái kể lại rất rành rọt.
- Vậy à? Có chuyện như thế này sao?
Ninh Phàm hơi ngẩn ra, không ngờ Song Tu điện còn có nội tình như thế này.
Xem ra, Chu trưởng lão ba mươi năm trước tựa hồ ỷ vào thân phận trưởng lão, phá hủy sự trong sạch của năm tên đệ tử. Cho nên, Bạch Lộ mới có thể dẫn các nữ đệ tử, giết chết trưởng lão...
Cũng khó trách, tông chủ không hề trừng phạt Bạch Lộ chém chết trưởng lão...
Càng khó trách hơn, mình vừa lên đảm nhiệm trưởng lão, Bạch Lộ liền không kịp chờ đợi muốn giết mình, sợ rằng trước khi mình tiến vào trong Song Tu điện, tiếng xấu đã lam truyền khắp nơi. Song tu công pháp hại người không nhỏ a, Bạch Lộ khẳng định đem bản thân hắn xem như là kẻ dâm tà, sinh lòng phải giết chết cho bằng được.
Chương 81: Tâm ma. (2)
Tiền nhân hậu quả, Ninh Phàm đã đoán được tám chín phần mười, chuyện diễn đại khái cũng đúng là như vậy.
Bạch Lộ này, nhìn có vẻ kiêu hoành, thực ra chỉ là vì bảo vệ tỷ tỷ em của Song Tu điện, không muốn để họ bị đàn ông hãm hại.
Nghĩ đến chỗ này, sắc mặt Ninh Phàm nhất thời cổ quái.
Đỉnh lô thứ mười tám... Bạch Lộ! Nữ tử này bị mình làm cho hư thân, có chút oan uổng. Lúc này, nàng nhất định sẽ vùi đầu ở trong phòng, âm thầm rơi lệ rồi.
Ninh Phàm vỗ trán một cái, lộ ra một vẻ phức tạp.
Tuy là 'Địch nhân', bất quá, có phải là nên đi an ủi một chút nữ tử xui xẻo này hay không... Thôi, truyền pháp trước vậy.
Hắn động Âm Dương biến tâm pháp một cái, tâm cảnh đã yên lặng như nước, sắc mặt như giếng cổ không sóng, nhàn nhạt nói:
- Những trưởng lão khác như thế nào, Ninh mỗ không biết. Bất quá Ninh mỗ truyền pháp, không cần cởi quần áo, cũng không cần phá tấm thân xử nữ của bọn ngươi, không cần 'Thấy máu'... Đi mặc quần áo vào, không nên trễ nãi thời gian của Ninh mỗ!
Lời nói của Ninh Phàm lạnh như băng, nhưng hơn 200 tên nữ đệ tử, nghe một chút lời ấy của Ninh Phàm, ai ai cũng sắc mặt lộ ra vẻ vui mừng như chưa từng được vui mừng.
Các nàng trước đó còn mơ hồ lo âu, Ninh Phàm so với Chu trưởng lão trước có thể còn háo sắc hơn hay không, hôm nay xem ra, ngược lại bọn mình đã quá lo lắng rồi.
Bất quá sau một câu nói của Ninh Phàm, khiến cho chúng nữ lần nữa rối rít mặt đỏ tới mang tai, rời đại điện đi thay quần áo xong mới trở lại.
- Thỏ còn không ăn cỏ bên cạnh ổ, Ninh mỗ thân là Song Tu điện trưởng lão, cho dù cần đỉnh lô để tu luyện, cũng sẽ không hạ thủ đối với bọn ngươi. Bất quá nếu còn người nào không biết sống chết, tới trêu chọc Ninh mỗ thì tự gánh lấy hậu quả vậy.
Chúng nữ rối rít thay quần áo xong, Ninh Phàm liền bắt đầu giảng giải truyền thụ bí quyết tu luyện Giả Phượng quyết. Lấy kiến thức ở cấp tiên đế của hắn, chỉ một Giả Phượng quyết nho nhỏ dĩ nhiên là phân tích một cái là nhìn thấu triệt, sau khi giảng giải, chúng nữ đều có được ích lợi không nhỏ, thậm chí lập tức có mấy chục người lập tức đột phá công pháp bình cảnh.
Một số nữ tử, đặc biệt là người gặp khốn hoặc hoặc bình cảnh, Ninh Phàm chỉ dùng mấy câu ngắn ngủi, liền giải khai nghi ngờ của nữ đệ tử.
Từ đầu chí cuối, Ninh Phàm thậm chí không lợi dụng quyền lợi trưởng lão, đụng một ngón tay vào bất kỳ nữ đệ tử nào.
Đêm qua, rõ ràng hắn mạnh mẽ lật ngã Bạch Lộ, hôm nay, lại không ỷ vào thân phận mình, không hề phạm một chút nhỏ nào đối với chúng nữ.
Bạch Tú đôi mắt đẹp lộ ra vẻ phiền muộn, càng ngày nàng càng không hiểu Ninh Phàm.
"Rõ ràng hắn làm loại chuyện đó đối với tỷ tỷ... Nhưng hắn lại không có vẻ như người xấu... Phì, hắn không là người xấu, thì ai là người xấu chứ!"
. . .
Từ Song Tu điện đi ra, Ninh Phàm đi thẳng đến phòng của Bạch Lộ. Hắn không trông thấy một Bạch Lộ khóc sướt mướt như tưởng tượng, mà giờ phút này, nữ tử này người trần truồng đang ngủ say trong mền mỏng, sắc mặt đà hồng, mơ hồ có chút vẻ thống khổ.
Phong hàn! Bạch Lộ đường đường Dung linh tu vi, lại mắc bệnh như phàm nhân.
Thân thể nàng rốt cuộc yếu ớt thế nào, chỉ bị phá thân mà thôi, sao lại ngã bệnh rồi?
- Không muốn, không nên động đến em gái ta... Giết ngươi!
Trong mộng, nàng vẫn nói mê sảng.
- Tuy là cái duyên lộ thủy, dù sao nếu đã trở thành đỉnh lô của Ninh mỗ, Ninh mỗ tự sẽ không bạc đãi ngươi.
Ninh Phàm vỗ vào trữ vật đại, lấy ra một viên nhị chuyển đan dược 'Minh Hoàng Đan'.
Viên thuốc này, ở phàm nhân giới, được gọi là cải tử hồi sanh tiên đan, hết thảy tật bệnh của phàm nhân, đều có thể chữa trị, dù sao tu sĩ rất hiếm khi bị bệnh, đối với tu sĩ mà nói, thuốc này, chính là gân gà, đáng bỏ đi.
Hắn đem đan dược bỏ vào trong miệng Bạch Lộ, ngón tay đặt trên đôi môi khô nứt của Bạch Lộ, động pháp lực một cái, đem đan dược độ vào trong bụng Bạch Lộ.
Bạch Lộ ngủ mê man, ngoạm một cái cắn vào ngón tay Ninh Phàm, nhưng mà không đau là được.
- Cắn chết ngươi, Ninh Phàm, cắn chết ngươi... Ta hận ngươi!
- Hận sao? Ngươi không hận ta, đó mới kỳ quái. Chẳng qua là ngươi có hận ta hay không, có quan hệ gì đến ta đâu?
Ninh Phàm hướng về phía Bạch Lộ đang hôn mê, vẻ mặt lãnh đạm, rút ngón tay lại. Lời này, hắn biết Bạch Lộ không nghe được, nhưng hắn vẫn nói, chẳng biết tại sao.
Đan dược cấp cho Bạch Lộ xong, xem ra Bạch Lộ ngủ một giấc tỉnh lại, nhất định phong hàn sẽ tản đi.
Đêm qua tuy là một chuyện hiểu lầm, nhưng Ninh Phàm cũng không áy náy bao nhiêu, nếu tu vi hắn thấp một chút, sẽ bị Bạch Lộ thải bổ mà chết, nỗi oan của hắn, lại có ai sẽ giúp hắn khiếu nại sao?
Hắn xoay người định đi, lại bị Bạch Lộ ngủ mê man, vô ý thức nắm kéo cánh tay lại. Bạch Lộ lộ ra nửa người dưới cái mền, trên ngực còn có vết quào của Ninh Phàm, bị tổn thương tím bầm. - Mẹ, đừng có đi... Lộ nhi muốn nghe ca dao... Mẹ...
Lời nói trong giấc mơ của Bạch Lộ, một chữ ấy, lại khiến cho trong lòng Ninh Phàm khẽ run lên.
- Ta không cha không mẹ, ngươi hạnh phúc hơn so với ta... Ngươi muốn nghe ca dao gì...
Hiếm khi thấy hắn mềm lòng như vậy.
- Con muốn nghe, ngư ca... Con muốn... nghe...
Nàng vẫn đang mơ màng lầm bẩm, hôn mê trầm trầm.
- Ta chỉ biết hát Ngô quốc ngư ca, không biết thứ của Việt Quốc...
Ninh Phàm nhắm mắt, nhớ lại từng cảnh tượng đã trải qua Hải Ninh, từn cảnh từng cảnh hiện lên trong đầu. Hắn là một người tu sĩ, đồng thời là một huynh trưởng, lại là một đứa cô nhi. Người ở Ninh gia, đều là thu về nuôi, hắn cùng Ninh Cô không có liên hệ máu mủ gì, nhưng người nào nói không có máu mủ thì không phải huynh đệ?
Bạch Lộ bay trước Tây Tắc sơn, Hoa đào nước chảy cá sẽ mập, Thanh nhược lạp, Xanh áo tơi, Tà phong tế vũ không quay về...
Hắn hát chậm chạp, thư giãn, trong giọng hát vẫn mang theo vẻ non nớt của thiếu niên, nhưng có nhiều hơn là một đường sát phạt trầm ổn hơn nửa năm qua.
Không cần quay về... Ngư ông hữu sơn hữu thủy, không muốn về nhà. Mà mình, không nhà... Hải ninh Ninh gia, có thể coi là nhà sao?
Có lẽ, tự mình có nhà. Thất Mai thành, có ân sư. Ninh thành, có kiều thê Chỉ Hạc. Vô Danh thôn, có Ninh Cô. Mà Quỷ Tước tông này, có trở thành cái nhà kế tiếp của mình hay không?
Sau mấy lần ca dao, Ninh Phàm phát hiện, cánh tay bị bàn tay của Bạch Lộ nắm chặt đã từ từ lỏng ra.
Tựa hồ, nàng đã ngủ thiếp đi.
Ninh Phàm trầm ngâm chốc lát, khe khẽ thở dài, xoay người rời đi.
Mình lại đi đồng tình với địch nhân, quả thật là tức cười... Từ các loại ý nghĩa mà nói, mình có thể coi như là một tên ma đầu, nhưng cũng có thể coi như một tên ma đầu cực kỳ thất bại.
Mình lại yêu mến và nhớ nhà, không cách nào trảm dứt được tình... Tựa hồ, mình căn bản cũng không có tư cách tu ma.
Chẳng qua là ma, thật sự phải trảm tình sao? Hoặc là tu sĩ, cần chặt đứt tất cả cái duyên trần tục hay sao?
Trong lòng Ninh Phàm, dần dần dâng lên một cảm giác khó chịu. Càng gần với việc lên cấp Kim Đan kỳ, cảm giác này liền càng mãnh liệt.
- Tâm ma...