Hắn nhướng mày một cái, ma tu, tiến cảnh nhanh nhất, nhưng tâm ma cũng là nhiều nhất, dễ dàng tẩu hỏa nhập ma vô cùng. Ma công càng cao cấp, tâm ma càng mạnh!
Có được tất có mất, Âm Dương biến nghịch thiên thần hiệu, đồng dạng cũng có tệ đoan cực lớn. Sợ rằng lúc lên cấp Kim Đan kỳ, Ninh Phàm sẽ gặp phải một cửa ải tâm ma khó khăn, nếu không có cách nào vượt qua, hẳn phải chết.
Tâm ma của mình, rất có thể là, tình mà mình bị ràng buộc... Tình, làm sao trảm đây...?
Hắn đi ra Song Tu điện, sắc mặt âm tình bất định, đi thẳng một đường đến tông môn đại điện.
Đệ tử dọc theo bên đường thấy vẻ mặt không vui của Ninh Phàm, mọi người đều lui ra xa xa, không dám bắt chuyện.
Duy có một ít Giả đan cảnh giới lão quái, nhìn thấy Ninh Phàm mặt mày ủ dột, cảm thấy chấn kinh không thôi.
- Không phải chứ, Ninh Phàm, chưa đạt tới cực hạn Dung linh đỉnh phong giả đan cảnh, liền đã chạm được Kim Đan kỳ tâm ma... Cái này, cái này, tên này đơn giản là quá yêu nghiệt!
Tâm ma, cho dù là Giả đan cao thủ, cũng phải hao phí mấy chục năm cảm ngộ, mới có thể chạm được, Ninh Phàm có thể cảm ứng được cửa ải tâm ma nhanh như vậy, việc đột phá Kim Đan kỳ cơ hồ là chuyện ván đã đóng thuyền.
Như thế nào không khiến cho người khác không kinh hãi được chứ!
Thần quang nhè nhẹ, triều dương như say.
Quỷ Tước tông nội môn sơn cốc, con đường quanh co khúc chiết, một người thiếu niên đạp lạc diệp đất vàng, dưới tiếng kêu lảnh lót của chim Hoàng Oanh, hướng về thâm cốc nơi có Tông môn chủ điện Trường Khuynh điện tọa lạc.
U tĩnh thanh nhàn, rõ ràng nơi này là thế ngoại đào nguyên, từ bề ngoài không cách nào nhìn ra, nơi đây là Ma Tông.
Mà thiếu niên này, nếu không phải bên hông đeo một khối ngọc bội tượng trưng cho thân phận trưởng lão, sợ rằng rất ít có người có thể trực tiếp nhận ra, người này là nhân vật rất có quyền thế ở Quỷ Tước tông - Song Tu điện trưởng lão, Ninh Phàm!
Hắn vẫn mặc bộ quần áo bạch y hắc sưởng, bất quá chỉ đeo thêm khối ngọc bội ở bên hông, chỉ như vậy mà thôi.
Cuối con đường, bên ngoài rừng cây, Trường Khuynh điện dần dần hiện ra, là một tòa bảo điện điêu khắc ngọc thạch màu hồng, trận quang bất phàm.
Ninh Phàm vừa xuất hiện, lập tức có ngay bốn tên chấp sự đệ tử giữ cửa cung kính thi lễ:
- Ra mắt Ninh trưởng lão!
Ở bên ngoài điện, dưới một cây ngô đồng già, lập tức có một nữ tử mặc áo lam, thân ảnh xinh đẹp bay tới trước người Ninh Phàm.
Dường như nàng đang chờ Ninh Phàm ở đại điện, đã chờ hồi lâu, trên mặt trong trẻo lạnh lùng có chút u oán.
Trong đôi mắt đẹp tựa hồ còn có vành mắt màu đen, tựa hồ hôm qua ngủ không ngon.
- Ninh Phàm, vì sao đêm qua ngươi không tới tìm ta...
Giọng nói của Lam Mi là lạ, người không biết, còn tưởng rằng là tình nhân đang đả tình mạ tiếu.
- Vậy à? Tìm ngươi làm gì, song tu sao?
Ninh Phàm dừng phắt bước chân, thoáng gật đầu đối với chấp sự đệ tử, coi như là đáp lễ, nhìn Lam Mi, lộ ra vẻ trêu chọc.
- Phì, không đứng đắn... Đương nhiên là chữa bệnh cho ta...
- A đúng, sự kiện kia a, ngươi không cần phải gấp gáp, bởi vì tông môn trì hoãn khảo hạch, ta không luyện chế được đan dược, lát nữa trở về sẽ tìm ngươi, giúp ngươi đem chỗ đó, chữa trị cho khỏi luôn vậy.
Ninh Phàm khẽ mỉm cười, hắn đối với Lam Mi, đã có một ít hảo cảm. Nếu không phải Lam Mi cho hắn địa đồ Yêu Quỷ lâm, nhất định hắn sẽ gặp rất nhiều hung hiểm.
Giúp nàng chữa trị hạ thể, có thể, thậm chí cưới nàng, cũng chưa chắc là không thể. Mặc dù Lam Mi có chút kiêu ngạo ngang ngược, bất quá tựa hồ cũng không phải là không thể nhẫn nhịn. - Phì... Cho dù không có chuyện gì... Ngươi cũng có thể đến gặp ta nha... Ừ ? Trên thân ngươi, làm sao có mùi vị son phấn của đàn bà vậy!
Lam Mi đang làm tư thái tiểu nữ nhi, bỗng nhiên đôi mi thanh tú nhíu một cái, từ trên người Ninh Phàm, mơ hồ ngửi được mùi thơm của nữ tử.
- Bởi vì ta tu luyện là thứ song tu công pháp...
Ninh Phàm thu nụ cười, vẻ mặt hơi có nghiêm túc. Hắn không giải thích nhiều, cũng không giấu giếm, ngắn ngủi một câu này, đã nói rất rõ nhiều thứ.
Rất hiển nhiên, Ninh Phàm, thải bổ nữ tử nào đó rồi...
Lam Mi căng thẳng trong lòng, chẳng biết tại sao, nàng phát hiện, mình nghe Ninh Phàm nói thải bổ những nữ tử khác, nàng cảm thấy rất khó chịu. Còn tại sao phải khó chịu, nàng không hiểu.
Nàng nhẹ nhàng cúi đầu, thấp giọng hỏi:
- Là Song Tu điện nữ đệ tử sao?
- Ừ, nàng ấy muốn thải bổ ta, bị ta thải bổ ngược lại.
- Như vậy a... Thật ra thì, ngươi có thể không tu luyện song tu công pháp... Quỷ Tước tông thật ra còn rất nhiều công pháp cao cấp, lấy thiên tư của ngươi, nếu là tu luyện những công pháp khác...
Nàng còn chưa dứt lời, lại bị thanh âm bất đắc dĩ của Ninh Phàm cắt đứt.
- Với thiên tư của ta, nếu không tu luyện công pháp này, trăm năm sau, không cách nào thủ hộ bất kỳ thứ gì cả... Ta không có lựa chọn nào khác, cừu gia của ta, lai lịch quá lớn... Thật xin lỗi...
Ánh mắt của Ninh Phàm, có chút áy náy, đây là lần đầu tiên hắn nói lời xin lỗi Lam Mi. Còn Lam Mi, nhất thời như chim nhỏ kinh hoảng, có chút luống cuống:
- Không... Không cần nói xin lỗi ta, ngươi cùng nữ tử nào làm gì, lại không có quan hệ đến ta... Vợ của ngươi, không phải là Chỉ Hạc sao... Được rồi, ta đưa ngươi vào điện, bên trong đó có rất nhiều cao thủ đang chờ ngươi đấy.
Lam Mi ngoài miệng nói không thèm để ý, nhưng lời nói, lại thật chua giống như dấm đã ủ lâu ngày vậy.
Nhưng Ninh Phàm không thể nào vì vậy, mà bỏ không tu Âm Dương biến công pháp. Muốn đạt được thực lực, phải trả giá thật lớn... Thanh danh của hắn, cả cuộc đời này sẽ không tốt đẹp gì.
Không có ai, có thể để cho đàn bà thiên hạ đều cùng yêu mình, cho nên, con đường Ninh Phàm thải bổ thiên hạ, nhất định tràn đầy sự sát phạt.
Thứ không có được, duy chỉ có cướp, không giành được, chỉ có mạnh mẽ cướp đi!
Đây là con đường của ma đầu, đạo của ma đầu!
. . .
Trong điện Trường Khuynh, Quỷ Tước tử ngồi ở chủ vị, mặc minh hoàng cẩm bào, hơi có chút tiêu sái. Người ở dưới hắn, đều là Quỷ tước cao thủ.
Trên quý vị quan khách, cầm đầu là một nữ tử Tây Vực da thịt màu mật, mặc đạo y màu hồ xanh, quần bãi tầng tầng lớp lớp, loáng thoáng có thể thấy hoa văn tinh xảo phức tạp, ống tay áo rộng lớn, lãnh nhan không nói gì.
Nữ tử này, chính là một trong Thái thượng trưởng lão của chánh đạo Thái Hư phái, nhân vât Kim Đan đỉnh phong, được đặt tên là Tố Thu tiên tử.
Mà ngoại tông cao thủ khác, nhân vật nổi danh, có Cổ Nhạc phái tông chủ, một trong mười Việt Quốc đại cao thủ, Tần Tử Ngư. Ừ, chính là người trước đây cầu Ninh Phàm giám định Huyết tú, lại keo kiệt dị thường, không chịu chi ra tiền giám lễ.
Trong lịch sử Quỷ Tước tông, chưa bao giờ có một lần nào, đồng thời chiêu đãi nhiều Việt Quốc đồng đạo cao thủ như vậy, Quỷ Tước tử không dám thờ ơ.
Đang lúc chủ khách đang bàn luận, mà đề tài bàn luận, tất cả đều là chuyện tu luyện, không có một chút nào nhắc tới Ninh Phàm.
Tựa hồ, những cao thủ này tìm tới Ninh Phàm, trừ hỏi chuyện Yêu Quỷ lâm cống hiến, còn có rất nhiều mục đích.
Khi Ninh Phàm cùng Lam Mi, cùng tiến vào Trường Khuynh điện, trong lòng của tất cả lão quái, đồng loạt rét một cái. Bọn họ chờ thiếu niên đã lâu, rốt cuộc đã tới!
Vừa thấy Ninh Phàm xuất hiện, khóe mắt Bạch Phi Đằng nhất thời co rụt lại, thầm kinh hãi.
Mỗi một bước của Ninh Phàm, cũng khí định thần nhàn, không bị khí tràng của các lão quái hù dọa chút nào. Đây là thứ yếu, khi Ninh Phàm xuất hiện, trong túi đựng đồ của Bạch Phi Đằng, bổn mệnh pháp bảo Vạn Hồn Phiên, gần mười ngàn Quỷ Hồn ở trong phiên kỳ này đồng loạt run rẩy.
Bọn họ, lại sợ hãi Ninh Phàm! Bởi vì Ninh Phàm trảm sát qua quá nhiều quỷ vật, trên người lộ ra một tia khí túc sát chỉ có quỷ vật mới có thể cảm giác được!
"Người này, có cổ quái!"
Bạch Phi Đằng sắc mặt xanh mét, âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ trên người Ninh Phàm ở chỗ nào đó có mang bảo vật lợi hại chuyên khắc chế quỷ vật?
Hay còn là, Ninh Phàm chính là bằng vào thần bí pháp bảo kia, hại chết vô số Kim đan cấp quỷ vật?!
Nếu chuyện này là thật, như vậy, pháp bảo có thể âm tử Kim Đan quỷ vật nhất định có phẩm cấp cực cao, giá trị không rẻ. Chẳng lẽ là cực phẩm pháp bảo mà Nguyên Anh tu sĩ mới dùng nổi!
Thật đúng là để cho Bạch Phi Đằng đoán đúng rồi. Trên người Ninh Phàm, thật sự có hai kiện pháp bảo, có cực phẩm chi uy. Một là Đông Minh chung, còn cái thứ hai là một bộ năm thanh thượng phẩm đỉnh phong phi kiếm. "Nếu có thể đoạt được pháp bảo của hắn..."
Ý niệm này dâng lên một lúc, liền hóa thành một tia tham lam, ở trong lòng Bạch Phi Đằng, khó át chế đi nữa!
Ma tu, không cần che giấu lòng tham của mình, mà Quỷ Tước tông, dường như cũng có một đạo mệnh lệnh, cho phép giữa các trưởng lão có chuyện tranh đoạt bảo vật.
Đó là.... Đánh cuộc!
Trưởng lão đánh cuộc chuyện đánh cuộc, có thể đòi một món pháp bảo của đối phương, cũng lấy ra pháp bảo giá trị ngang hàng của mình làm thứ đặt cuộc. Thắng, thì đoạt được pháp bảo của đối phương, bại, thì mình mất đi tiền đặt cuộc.
Không còn để tâm chú ý đến Ninh Phàm, trong lòng Bạch Phi Đằng, cơ hồ lập tức làm một quyết định, một khi mọi người tản đi, liền hướng Ninh Phàm đề nghị đánh cuộc!
Ninh Phàm không thể nào biết được tâm tư của Bạch Phi Đằng, thậm chí không biết, mình tự dưng không giải thích được, vừa mới vào tông, liền chọc cho đám lão quái này rình rập tham lam.
Cho dù biết, hắn cũng sẽ không để tâm đến Bạch Phi Đằng. Kim Đan trung kỳ, hắn ở tại Yêu Quỷ lâm, không biết giết mấy trăm. Hắn cử chỉ có phong độ, hơi chắp tay, ung dung cười một tiếng: - Quỷ Tước tông trưởng lão Ninh Phàm, ra mắt chư vị Việt Quốc đồng đạo.
Khẩu khí của hắn, cùng lão quái cả điện, tự nhiên ngồi ngang hàng nói chuyện ngang hàng, nhưng không khiến cho bất kỳ người nào cảm giác có điều không thỏa.
Ninh Phàm ung dung trấn định, không có một chút ngụy trang nào, để cho không ít lão quái âm thầm thán phục.
Tựa như Bạch Bích, Yến Truy Vân tuổi trẻ đồng lứa, tâm tình là phức tạp nhất. Ninh Phàm trẻ tuổi hơn so với bọn họ, nhưng danh tiếng, lại vang dội quá mức, thậm chí Việt Quốc hôm nay, hiếm người không biết đến tên Ninh Phàm.
Mà cổ nhạc phái Tần Tử Ngư, có thể là một trong những người đang ngồi trong hàng cao thủ, lại có sự hiểu biết về Ninh Phàm thâm hậu hơn.
Lão ngay từ lúc buổi đấu giá đạo quả, liền chứng kiến qua Kim đan cấp sát khí của Ninh Phàm, giờ phút này lại thấy Ninh Phàm Dung linh hậu kỳ tu vi, dĩ nhiên là không kỳ quái. Chẳng qua là hơi có chút hối hận, mình đương thời tựa hồ thật hẹp hòi, vì mấy chuyện tiên ngọc, không có quan hệ tốt cùng Ninh Phàm.
Thật là rất đáng tiếc a.
Mọi người đua nhau lộ ra thần niệm, dọ thám để biết lai lịch Ninh Phàm, nhưng mỗi một người đều không thăm dò được gì, cũng không phát hiện Ninh Phàm có gì không ổn.
Chỉ có Thái Hư phái lão tổ Tố Thu tiên tử, một người sống gần ngàn năm, lão quái mà còn như nữ tử xinh đẹp vậy, đôi mi thanh tú nhướn một cái, thần niệm được phóng ra.
Nữ tử này có Kim Đan đỉnh phong thần niệm, lúc chạm đến thân thể Ninh Phàm, mơ hồ cảm thấy một tia kiếm đâm đau đớn. Nàng vội vàng thu hồi thần niệm, đôi mắt đẹp hơi kinh ngạc, lộ ra vẻ mặt thú vị, chợt, tựa như đang suy tư, sau đó toét miệng cười một tiếng hiếm thấy, không ngờ lại cấp cho Ninh Phàm một nụ cười ngọt ngào như vậy: - Ninh tiểu hữu, quả nhiên bất phàm đây. Quỷ Tước tông, thu được một đệ tử giỏi...
Chà! Tố Thu tiên tử, cười rồi!
Cao thủ ngồi đầy ở đó, bao gồm cả Quỷ Tước tử ở bên trong, đồng loạt hít một hơi khí lạnh, âm thầm kinh dị.
Tố Thu tiên tử, luôn luôn cao ngạo lạnh lùng, cho dù là đối với Kim Đan hậu kỳ lão quái, cũng không lộ ra chút sắc mắt từ hòa nào, hiếm khi có nụ cười... Nghe nói, một vị thanh niên Nguyên Anh cao thủ của Vũ thần điện yêu mến nữ tử này, từng chi tiêu một trăm ngàn tiên ngọc, muốn mua một tiếng cười của nữ tử này, đều bị cô nàng cự tuyệt.
Nhưng nàng lại cười với Ninh Phàm... Nếu Vũ điện cao thủ biết được chuyện này, không biết có tức điên hay không?
Quỷ Tước tử cười một tiếng a a, nhưng trong nụ cười, lại không thể tránh khỏi có chút đắc ý. Về phần những lão quái khác, nghe được Tố Thu tiên tử không ngờ lại khen Ninh Phàm, đều không ngừng hâm mộ nhìn về phía Quỷ Tước tử.
Tiên tử cười một tiếng, thiên kim không đổi... Ninh Phàm lần này, thật là khiến cho Quỷ Tước tông nở mặt nở mày rồi.
Ở trong mắt của Tố Thu tiên tử, Ninh Phàm tuổi gần 17, so với Nguyên Anh cao thủ không tên tuổi, có mặt mũi hơn gấp nhiều hơn.
Ninh Phàm cùng Lam Mi, ngồi sát ở vào chỗ, ngồi ở đầu dưới nhất, cũng không có bất kỳ bất mãn nào, cũng không khách khí.
Sau mấy câu hàn huyên, Quỷ Tước tử hắng giọng một cái, hỏi một vấn đề mà tất cả lão quái đều chú ý.
Lão ho khan một cái...
- Ninh trưởng lão a, đoán là ngươi cũng biết, chư vị đồng đạo, đối với chuyện môn phái cống hiến của người có rất nhiều nghi vấn, không biết ngươi có tiện giải thích cho mọi người một chút hay không, ngươi ở tại Yêu Quỷ lâm làm cái gì, vì sao thu được 215 vạn cống hiến... Dĩ nhiên, nếu ngươi không tiện giải thích, hoặc là có cái gì đó bí ẩn khó nói, có bổn tông ở đây, lời ngươi không muốn nói, không ai có thể ép ngươi nói.
Ninh Phàm động ánh mắt một cái, vấn đề này, không cách nào tránh được.
Tựa như Vương Diêu kia cũng vậy, một ngày đạt được 3 vạn cống hiến, cũng bị rất nhiều trưởng lão vặn hỏi qua.
Mà câu trả lời của Vương Diêu, như sau:
- Trước khi ta tiến vào Yêu Quỷ lâm, chính là Ích mạch tầng mười tu vi, ở trong Yêu Quỷ lâm, tình cờ cảm ứng được Dung linh bình cảnh, dùng một tháng mới mới vừa đột phá... Đột phá Dung linh cảnh giới, ta trong vòng một ngày, càn quét ngang đệ nhất, khu vực thứ hai...
Đáp án này, sau khi Vương Diêu biểu diễn Dung linh sơ kỳ pháp lực, được các trưởng lão tiếp nhận. Mà Vương Diêu, đã trở thành chấp sự đệ tử, thăng làm Dung linh trưởng lão, chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Nhưng Ninh Phàm, không có thể lấp liếm cho qua dễ như vậy. Dù sao, hắn chỉ có Dung linh hậu kỳ tu vi. Tu vi này, càn quét Dung linh quỷ vật, mọi người cũng có thể tiếp nhận, nhưng Dung linh hậu kỳ, chém chết gần ngàn Kim Đan, hơn phân nửa người sẽ không thể nào tin.