Chương 360
Một tảng đá cần mấy người ôm mới hết, thế mà bị nứt toác, những viên đá vụn bay đập vào sườn núi bên cạnh, tạo ra những âm thanh lớn.
Bọn Tiếu Văn Nguyệt đứng hình, mãi không hết kinh ngạc, trong mắt đầy vẻ chấn động.
Một cô gái hơn bọn họ vài tuổi, vậy mà nhảy một bước hơn hai mét, một chưởng một cú đá khiến tảng đá nghìn cân vỡ vụn, nếu không phải là bọn họ tận mắt chứng kiến, thì bọn họ gần như đều cho rằng bản thân đang nằm mơ!
Mọi thứ xảy ra trước mắt quá đỗi kỳ lạ, đây đều là những cảnh tượng chỉ xuất hiện trong những bộ phim kiếm hiệp thôi, nhưng bây giờ lại xảy ra ngay trước mặt bọn họ.
Cô gái nhảy nhẹ xuống một cái, như thể một chiếc lông vũ rơi xuống bên cạnh bọn Tiếu Văn Nguyệt vậy, khuôn mặt cô ấy mang thần sắc cao ngạo, lạnh lùng nói.
“Đây chính là sức mạnh mà các võ giả trong giới võ thuật của chúng tôi có được, bây giờ mấy người đã tin chưa?”.
Mấy người nuốt nước miếng, không nói ra lời nào cả, nhưng ông già cụt tay thì gật đầu hài lòng, cú đánh vừa rồi cho thấy tu vi của cô gái đã có bước tiến triển mới.
Bọn Tiếu Văn Nguyệt hoàn toàn chìm trong nỗi bàng hoàng, khiến cô ấy cảm thấy vô cùng mãn nguyện, nhưng vô tình, cô đột nhiên nhìn thấy Diệp Thiên đi phía sau bọn họ.
Diệp Thiên chỉ mải ngắm cảnh, gần như không có chút hứng thú gì về những việc mà cô ấy vừa thể hiện.
Cô gái hơi nhíu mày, phản ứng của Diệp Thiên khiến cô ấy cảm thấy khó hiểu.
Cô ấy còn chưa kịp nghĩ nhiều, thì bọn Tiếu Văn Nguyệt đã hoàn hồn lại, miệng thốt lên.
“Trên đời này thực sự tồn tại cao thủ võ lâm có thể dễ dàng tạo ra sự phá vỡ khủng khiếp như vậy sao?”.
Cho dù kiến thức mà bọn họ học được không cho phép bọn họ tin, nhưng những gì xảy ra trước mắt khiến bọn họ không thể không tin.
“Chút bản lĩnh này của tôi còn chưa thể coi là kẻ mạnh đâu, với tu vi của ông nội tôi, nếu muốn đánh bại tôi, chỉ cần một bàn tay là đủ rồi!”.
Người phụ nữ váy trắng nhẹ nhàng nói.
Bọn Tiếu Văn Nguyệt nghe thấy vậy lại sốc lần nữa, bọn họ vốn tưởng người phụ nữ váy trắng đã được coi là cao thủ hiếm có rồi, nhưng ông lão này lại chỉ cần một bàn tay đã có thể đánh bại cô ấy, vậy ông lão phải mạnh đến mức nào chứ?
Chẳng trách ông lão nói bọn họ có tầm nhìn hạn hẹp, bây giờ xem ra, trên thế giới này đúng là tồn tại nhiều thứ mà bọn họ không hề biết.
Mãi lúc sau bọn họ mới khôi phục lại trạng thái bình thường, Lí Tinh Tinh lại hiếu động nhất, cô ta tự đến gần chỗ người phụ nữ váy trắng làm quen: “Chị ơi, lẽ nào những người lên núi hôm nay, ngoài bọn em ra thì đều là người trong giới võ thuật sao?”.
Cô gái không nói gì, chỉ gật đầu.
Lí Tinh Tinh như thể phát hiện ra một thế giới mới vậy, vô cùng hứng khởi, cô ta lại hỏi tiếp: “Vậy thì những người này tụ tập ở trên núi đều là vì trận “quyết chiến” mà ông vừa rồi nói sao?”.
Ba người Tiếu Văn Nguyệt, Cố Giai Lệ, Sở Thần Quang cũng quay đầu sang, trong lòng đầy vẻ hiếu kỳ.
“Đương nhiên!”, trong mắt người phụ nữ váy trắng thoáng lóe lên vẻ tôn kính và sự vĩ đại, cô nói với giọng nghiêm túc.
“Trận quyết chiến này, chính là trận quyết chiến giữa hai vị chí tôn võ thuật đỉnh cao trong giới võ thuật Hoa Hạ chúng ta!”.
“Chí tôn võ thuật? Là gì vậy?”.