Chương 516
Vốn dĩ tối nay liên kết với Tiêu Tường, đưa bọn Cố Giai Lệ đến đây mục đích là để tìm cơ hội làm cho Diệp Thiên mất mặt trong cuộc đua này, để Cố Giai Lệ thấy được sự khác biệt giữa Diệp Thiên và cậu ta.
Nhưng ai ngờ Diệp Thiên lại giấu tài giỏi như vậy, thế mà lại là xa thần Tây Nam vô địch trong truyền thuyết, kế hoạch của cậu ta không thành công, lại bị Diệp Thiên đánh bại vua xe châu Âu trước mặt bao nhiêu người đam mê đua xe, được mọi người hết lời tán thưởng.
Cậu ta khó có thể tưởng tượng nổi nếu cậu ta đua với Diệp Thiên, vậy thì cậu ta sẽ thua thê thảm đến mức nào, đến lúc đó người không dám ngẩng đầu trước mặt Cố Giai Lệ chỉ có là Tiêu Chí Lâm cậu ta thôi.
“Khốn kiếp!”.
Trong mắt Tiêu Chí Lâm tràn đầy vẻ giận dữ, một lúc sau, mắt cậu ta lóe lên tia sắc lạnh.
“Hừ, cho dù là xa thần Tây Nam thì đã sao? Cậu rời khỏi giới đua xe hai năm rồi, bây giờ cũng chỉ là một thằng ranh với danh tiếng và thực lực rỗng, hai năm qua không có chiến tích thực chất nào cả”.
“Dám cướp người phụ nữ của tôi, tôi sẽ khiến cậu phải nhớ kỹ nhà họ Tiêu ở Kiềm Tây là như thế nào!”.
Diệp Thiên và ba cô gái cùng đến một quán cà phê ở chân núi trên đường Lục Hoàn, hai tay cậu gối đầu, dựa vào ghế, ba cô gái đều vô cùng tò mò.
“Anh Diệp Thiên, em thực sự rất tò mò, trong mấy năm nay rời xa em và mẹ em, rốt cuộc anh đã trải qua những gì, vì sao lại có một sức mạnh lớn đến vậy, còn trở thành xa thần Tây Nam được những người đam mê đua xe điên cuồng truyền bá đến thế?”.
Cố Giai Lệ chớp mắt, thực sự muốn biết tất cả về Diệp Thiên, Tiếu Văn Nguyệt cũng chống tay lên cằm lắng nghe.
“Những gì mà tôi đã trải qua nguy hiểm và phức tạp hơn những gì mọi người tưởng tượng nhiều, nhưng những điều đó đều đã qua rồi, không nhất thiết phải nhắc lại nữa!”.
“Tóm lại mọi người phải nhớ kỹ một chuyện, không có bất cứ thứ gì tự nhiên mà có, muốn đạt được trình độ mà người khác không thể đạt được thì phải nỗ lực gấp trăm nghìn lần người bình thường, thậm chí đến tính mạng cũng không màng đến!”.
Diệp Thiên nhấp một ngụm cà phê, giọng nói bình thản, nhưng bọn Tiếu Văn Nguyệt đều nghe thấy một sự quyết tâm kiên cường bất khuất, bọn họ khó mà tưởng tượng Diệp Thiên lúc này đứng trên đỉnh cao, nhưng trước đó đã phải trải qua những khổ luyện như thế nào.
“Diệp Thiên, anh…”, Tiếu Văn Nguyệt đột nhiên xích lại gần hơn, dám nhìn thẳng Diệp Thiên hỏi: “Anh có người thân, đúng không?”.
Diệp Thiên nghe thấy, ánh mắt hơi chững lại.
“Người thân?”, cậu thở dài một hơi.
“Đối với tôi mà nói, người thân chẳng qua đều chỉ là quá khứ mà thôi!”.
“Từ 10 năm trước, tôi đã không còn người thân gì nữa, nhưng có những thứ đã mất đi, tôi nhất định sẽ lấy lại!”.
Trong ánh mắt Diệp Thiên lóe lên tia sáng, còn hai tháng nữa, cậu nhất định sẽ đường đường chính chính bước vào gia tộc lớn ở thủ đô xa xôi kia, lấy lại những thứ vốn dĩ phải thuộc về cậu.
Tiếu Văn Nguyệt chìm trong suy tư, cô ta đoán không sai, Diệp Thiên đúng là có người thân, nhưng hình như Diệp Thiên bị bọn họ bỏ rơi, đuổi ra khỏi nhà vậy.
Nghĩ đến thành tựu và địa vị của Diệp Thiên hôm nay, trong lòng cô ta như nghĩ, bất kỳ danh gia vọng tộc mạnh đến mức nào, đuổi một người giỏi như con của trời là Diệp Thiên, đều nhất định sẽ hối hận lắm nhỉ?
Trong lòng cô ta thầm mong chờ, nếu Diệp Thiên một lần nữa xuất hiện trước mặt những người đó, bọn họ sẽ có biểu cảm phong phú đến mức nào?