Chương 517
Tiêu Chí Lâm lái xe trở về biệt thự nhà họ Tiêu với vẻ mặt đầy tức tối.
Trên ghế sofa trong phòng khách chủ tịch của doanh nghiệp nhà họ Tiêu là Tiêu Hùng đang lật xem tạp chí tài chính, thấy con trai tức tối về nhà, ông ta hơi nhíu mày.
“Chí Lâm, con đã quên lời mà ông nội nói với con rồi sao? Bất kể khi nào cũng đều đừng để người khác nhìn thấu được suy nghĩ của con, bây giờ tâm trạng của con đều hiện rõ trên mặt, điều này đối với một người làm trong giới doanh nhân hay một võ giả mà nói, đều là điểm chí mạng đó!”.
Tiêu Chí Lâm hơi sững sờ, lập tức phản ứng lại, sự tức giận trên khuôn mặt đã dần tan biến.
“Con xin lỗi bố!”.
Tiêu Hùng đặt cuốn tạp chí xuống, nói với giọng quan tâm: “Chí Lâm à, con phải biết rằng con là người duy nhất có võ mạch trong đời thứ hai và đời thứ ba của nhà họ Tiêu, với thiên phú của con thì chỉ có chín thiên tài đỉnh cao trong giới võ thuật Hoa Hạ mới có thể sánh ngang với con, con là niềm hi vọng cho tương lai nhà họ Tiêu, nhớ đừng để ông nội con thất vọng!”.
Tiêu Chí Lâm gật đầu, đây là bí mật lớn nhất của cậu ta, ngoài thân phận là con của một doanh nhân ra, thì thân phận lớn hơn của cậu ta chính là một vị võ giả.
Cậu ta tu luyện võ công từ năm mười tuổi, nhưng trong hơn mười năm học võ, ngoài đấu võ với ông nội trong nhà ra, thì cậu ta chưa bao giờ cọ sát với ai bên ngoài.
Tiêu Hùng vỗ nhẹ vào vai Tiêu Chí Lâm, mặt nở nụ cười.
“Có một tin tốt báo cho con đây!”.
“Đầu tiên, ông nội con phải giữ lời hứa với ông hai của con, là không được để lộ tài năng của nhà họ Tiêu, bây giờ ông hai con đã mất, ông nội con quyết định cuối tháng này sẽ đưa nhà họ Tiêu chuyển đến Quý Thành!”.
“Đến lúc đó, nhà họ Phùng đứng đầu tỉnh Kiềm, chúng ta đều có thể giẫm xuống dưới chân!”.
Tiêu Chí Lâm thấy vậy, vui mừng nói: “Vậy sao? Ông nội cuối cùng cũng quyết định cho nhà họ Tiêu bước ra khỏi Kiềm Tây rồi à?”.
Nghe thấy tin này, cậu ta vui như điên, vốn dĩ nhà họ Tiêu bọn họ có đủ gia thế và thực lực để xưng danh tỉnh Kiềm, cho dù nhà họ Phùng được cho là đứng đầu tỉnh Kiềm cũng kém hơn họ vài phần, nhưng vì lời hứa của ông nội và ông hai cậu ta, nên nhà họ Tiêu luôn chỉ có thể đứng trong một góc, làm con rùa rụt cổ ở Kiềm Tây.
Nhưng bây giờ, ông nội cậu ta đã quyết định đưa nhà họ Tiêu bước vào con đường vươn lên.
“Đương nhiên là thật rồi!”.
Tiêu Hùng chưa trả lời, nhưng có một giọng rất hùng hồn vọng từ tầng hai xuống, Tiêu Chí Lâm ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một ông lão râu tóc đã bạc, tay cầm quả cầu âm dương đang bước chậm rãi từ tầng hai xuống.
“Ông nội!”.
“Bố!”.
Tiêu Chí Lâm và Tiêu Hùng cùng lúc đứng dậy, cúi người trước mặt ông lão.
“Ngồi xuống đi!”.
Ông lão khẽ gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ cao ngạo.
“Hùng Nhi, chuyện chuyển đi của nhà họ Tiêu cuối tháng này con đã chuẩn bị thế nào rồi?”.
Tiêu Hùng gật đầu nói: “Bố, bố yên tâm đi, tất cả con đều đã sắp xếp xong xuôi, chỉ chờ một câu nói của bố là có thể tiến quân vào Quý Thành rồi!”.
“Rất tốt!”, ông lão gật đầu, sau đó quay sang phía Tiêu Chí Lâm.