“Cẩn thận, đừng đối cứng với ông ta.” Lê Vĩnh Thiên biết thực lực của Hà Ngọc Vinh vốn không phải đối thủ của Đinh Điểu, thấy cô ấy định dùng chưởng hóa giải quyền của Đinh Điểu thì lập tức lớn tiếng cảnh báo.
Cùng lúc đó, anh lách mình nhào về phía Đinh Điểu, Tiểu Thính Vũ Lâu chỉ vào tim Đinh Điểu.
Sau khi Hà Ngọc Vinh nghe Lê Vĩnh Thiên cảnh báo thì nhanh chóng rụt tay phải về, đồng thời mượn quyền phong của Đinh Điểu mà nhanh chóng lui về phía sau. Kết quả vừa lui hai bước đã đụng vào tường ở sau lưng.
Ngay lúc Hà Ngọc Vinh dự định nghiến răng liều mạng với Đinh Điểu thì Đinh Điểu rụt nắm đấm lại.
Không còn cách nào, nếu ông ta tiếp tục kiên trì tấn công Hà Ngọc Vinh thì ông ta sẽ bị Tiểu Thính Vũ Lâu của Lê Vĩnh Thiên đâm một lỗ thủng.
“Lê Vĩnh Thiên, chẳng lẽ thanh danh của cậu là dựa vào mấy phương thức này mà có được sao?” Đinh Điểu lui về, dùng giọng điệu chế giễu mà nói.
Đám người nghe xong thì suýt chút nữa cười ra tiếng, ở trước mặt Lê Vĩnh Thiên mà dùng phép khích tướng, đây chẳng phải múa rìu qua mắt thợ sao?
Nhưng mà điều khiến cho người ta bất ngờ chính là Lê Vĩnh Thiên lại giống như thật sự trúng phép khích tướng của Đinh Điểu.
“Được, như ông mong muốn, chỉ có mình tôi và ông đấu với nhau. Nhưng mà không gian nơi này quá hẹp, không đánh được, chúng ta ra ngoài đi.”
Lê Vĩnh Thiên nói xong thì xoay người rời đi. Anh vừa đi hai bước đã quay đầu nhìn thoáng qua Khương Hà Bằng, sau đó nhướng mày không khách khí mà nói: “Quản gia Bằng, dẫn theo nhiều người đến như thế cũng không thể rảnh rỗi được! Cho người xử lý thi thể treo trên kia đi, như bộ thi thể đó, tôi sẽ giữ lại toàn thây cho mấy người.”
Nếu như người khác nói lời này, nhất định Đinh Điểu sẽ mắng người đó không biết trời cao đất rộng, nhưng Lê Vĩnh Thiên lại nói lời này khiến cho ông ta không rét mà run.
Nhưng mà ông ta nghĩ lại, ra ngoài rồi ông ta không đánh lại chẳng lẽ không thể chạy sao?
Ông ta tin tưởng với bản lĩnh của ông ta, nếu như muốn chạy thì không ai có thể giữ ông ta lại.
Bên ngoài biệt thự Tinh Nguyệt.
Lê Vĩnh Thiên và Đinh Điểu đứng đối mặt nhau, Phạm Cương và Hà Ngọc Vinh đứng cách bọn họ không xa, mà Trương Minh Nguyệt tránh trên cây, dùng súng nhắm chuẩn Đinh Điểu, phòng ngừa tên khốn này không đánh mà chạy.
Bởi vì Đinh Điểu biết mấy người bọn họ tụ tập một chỗ cùng với Lê Vĩnh Thiên, nếu để cho ông ta chạy đi nói với Ngụy Nghiêm thì Ngụy Nghiêm có nhược điểm trong tay sẽ lập tức phái binh mã đến gây phiền phức. Nếu như thế thì sẽ vô cùng bất lợi cho kế hoạch tiếp theo của bọn họ, cho nên Đinh Điểu phải chết.
“Hôm nay hai người chúng ta tử chiến, chỉ có một người ngã xuống thì một người khác mới có thể sống rời đi.” Lê Vĩnh Thiên chậm rãi giơ Tiểu Thính Vũ Lâu lên, chỉ về Đinh Điểu ở phía xa, lạnh lùng nói.
“Lê Vĩnh Thiên, đừng tưởng hôm nay cậu thắng Cầu Hạn thì nhất định sẽ đánh bại được tôi! Võ công của tôi và ông ta hoàn toàn khác nhau, hôm nay hươu chết vào tay ai còn chưa biết được!”
Đinh Điểu nói xong thì khí tụ đan điền, nội lực mạnh mẽ khiến cho quần áo của ông ta giống như khí cầu thổi phồng lên. Cùng lúc đó, toàn bộ thân thể của ông ta đều trở nên lớn hơn.
Sau đó Đinh Điểu gầm lên giận dữ, bộ pháp dưới chân liên tục thay đổi, bộ pháp càng lúc càng nhanh, lập tức chỉ còn lại một bóng đen xoay tròn cực nhanh!
Nội lực mạnh mẽ khiến xung quanh hình thành một cơn gió mạnh, khiến cho mái tóc dài của Hà Ngọc Vinh tung bay trong gió, tất cả có vẻ tiêu điều.
Bởi vì mục tiêu của Đinh Điểu là Lê Vĩnh Thiên, luồng sát khí quan trọng nhất đương nhiên là dùng để đối phó Lê Vĩnh Thiên.
Lê Vĩnh Thiên cảm giác mình giống như đang ở Bắc Cực ngập tràn băng tuyết, đối diện là gió lạnh gào thét. Thỉnh thoảng trong gió lạnh còn kèm theo vụn băng đánh lên mặt Lê Vĩnh Thiên khẽ đau.
Thật đúng như Đinh Điểu nói, võ công của Đinh Điểu và Cầu Hạn hoàn toàn khác nhau.
Đinh Điểu là mạnh về nội công trong cơ thể, mà Cầu Hạn lại theo đuổi đao pháp kinh thiên địa khiếp quỷ thần. Nếu như so về nội lực, chắc chắn Cầu Hạn không phải là đối thủ của Đinh Điểu.
Đột nhiên có một bóng đen dùng tốc độ cực nhanh nhào về phía Lê Vĩnh Thiên, Lê Vĩnh Thiên đang dùng toàn lực chống lại nội lực mạnh mẽ của Đinh Điểu, thấy bóng đen kia lập tức dùng một quyền đón lấy.
Chỉ nghe tiếng bịch vang lên, thân thể Lê Vĩnh Thiên liên tiếp lui về phía sau mấy bước, mà bóng đen kia lại không hề hao tổn gì mà lui về, rõ ràng nội lực của Đinh Điểu cách xa phía trên Lê Vĩnh Thiên!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Long Uy Chiến Thần
Chương 1299
Chương 1299