Một đòn của Đinh Điểu chiếm ưu thế, lập tức lòng tin tăng lên hơn nhiều. Ông ta gầm lên giận dữ, khua nắm đấm đánh chớp nhoáng về phía Lê Vĩnh Thiên.
Lê Vĩnh Thiên trông thấy xung quanh mình đều là nắm đấm như bao cát, rõ ràng những nắm đấm này đa phần đều là ảo ảnh, mà nắm đấm thật giấu trong đống ảo ảnh này.
Lúc Lê Vĩnh Thiên đang phân tích cái nào là nắm đấm thật thì đột nhiên phía sau phát lên một luồng sức lực, anh muốn nhanh chóng xoay người nhưng đã không kịp.
Một quyền nặng nề khiến thân thể của anh tiến sát Đinh Điểu thêm mấy bước, lập tức khí huyết cuồn cuộn trong cơ thể.
Lê Vĩnh Thiên hét a một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi!
Phạm Cương và Hà Ngọc Vinh thấy thế, một người rút súng, một người rút dao găm dự định gia nhập chiến đấu.
Đinh Điểu liên tiếp đắc thủ hai lần, nhịn không được đắc ý cười như điên.
“Nhóc con, thì ra chẳng có gì hơn thế, đi chết đi.”
Lần này nắm đấm bốn phương tám hướng biến thành bóng đen bốn phương tám hướng.
Phạm Cương chĩa súng vào bên này, lại chỉ có thể lo lắng suông, bởi vì nhiều bóng đen như thế, anh ấy vốn không biết cái nào là thật.
Hơn nữa nếu tùy tiện nổ súng làm Lê Vĩnh Thiên bị thương thì làm sao bây giờ?
Hà Ngọc Vinh cũng như thế, cô ấy vô cùng hoang mang, cầm dao găm sốt ruột đi lòng vòng.
“Quét sạch ngàn quân!”
Theo tiếng gầm lên giận dữ của Lê Vĩnh Thiên, đột nhiên trong sân hiện lên ánh sáng trắng. Ánh sáng chiếu vào mắt Phạm Cương làm mắt bọn họ hơi đau.
Trong không trung vang lên tiếng sét, sau đó tiếng chém đứt, trong sân yên tĩnh lại.
Lê Vĩnh Thiên đứng trong sân, tóc của anh tung bay.
Sát khí xung quanh Đinh Điểu cuốn lên tro bụi, lá rụng cũng bắt đầu rơi xuống.
Mà lúc này, Đinh Điểu nửa nằm trên mặt đất, dùng ánh mắt khó tin mà nhìn Lê Vĩnh Thiên.
Mà lúc này ở cạnh Đinh Điểu có một cánh tay nắm lại thành một nắm đấm, nắm đấm từ từ giãn ra, năm ngón tay như năm trái chuối tiêu vô lực chỉ vào trời cao.
Sắc mặt Đinh Điểu trắng bệch, dùng tay trái che cánh tay phải bị gãy lìa.
“Lê… Lê Vĩnh Thiên, cậu dùng kiếm pháp gì?” Đinh Điểu không cam lòng mà hỏi.
Rõ ràng vừa rồi ông ta chiếm thế thượng phong, ông ta nghĩ rằng mình đã khống chế tốt, có thể gi3t chết Lê Vĩnh Thiên. Không ngờ đột nhiên Lê Vĩnh Thiên lại phản kích khi rơi vào đường cùng.
Kiếm pháp này quá kỳ quái, đâm tới từ góc độ ông ta không tưởng tượng được. Ông ta vốn không có cách nào phòng ngự.
Ông ta không tin một quân nhân ở trong lâu dài mang binh đánh giặc có thể nghiên cứu ra kiếm pháp tuyệt diệu như thế.
“Chiêu thứ tư của Cuốn kiếm phổ “Chín chiêu thức kiếm Hiên Viên” – Quét sạch ngàn quân. Tôi còn phải cảm ơn ông, nếu như không nhờ ông tạo ra tuyệt cảnh thì tôi còn không hiểu rõ được chân lý của chiêu này.” Lê Vĩnh Thiên vừa cười vừa nói.
“Cuốn kiếm phổ “Chín chiêu thức kiếm Hiên Viên”?” Đinh Điểu nghe kiếm pháp này hơi quen tai, nhưng lại không nghe đã nghe ở đâu.
“Chẳng lẽ ông không biết Hiên Viên Phách?”
“Hiên Viên Phách, Hiên Viên Phách từng là kiếm khách hàng đầu thiên hạ sao? Không phải kiếm pháp của ông ta thất truyền rồi sao, sao cậu có kiếm pháp của ông ta?” Đinh Điểu tỏ vẻ khiếp sợ mà hỏi.
Đương nhiên ông ta đã nghe qua tên của Hiên Viên Phách, nhưng chỉ cảm thấy Hiên Viên Phách là một sự tồn tại xa xôi, cho nên không móc nối quan hệ giữa Hiên Viên Phách và Cuốn kiếm phổ “Chín chiêu thức kiếm Hiên Viên”.
“Ông có thể chết trong kiếm pháp mà thiên hạ đệ nhất kiếm khách khai sáng thì chết cũng không tiếc.” Lê Vĩnh Thiên không có ý định nói nhảm với Đinh Điểu, anh cầm Tiểu Thính Vũ Lâu từ từ đi về phía Đinh Điểu.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Long Uy Chiến Thần
Chương 1300
Chương 1300