Phong Lăng vội đưa tay lên che lỗ tai mình lại, ngước mắt nhìn anh: “Đừng...”
Động tác của người đàn ông kia thoáng khựng lại nhưng anh không chịu lùi lại mà vẫn giữ khoảng cách thân mật như thế, nhìn chằm chằm cô, thấy lỗ tai cô đã ửng đỏ tự khi nào nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: “Em nhạy cảm đến thế à?”
Phong Lăng chỉ đành lấy tay che lỗ tai càng lúc càng đỏ của mình lại: “Vết thương của em đã đỡ hơn nhiều rồi, tối mai cô Mặc định tham gia một hoạt động, tuy cô ấy không gọi em đi theo nhưng dù gì đây cũng là công việc của em, thế nên em định mai sẽ tiếp tục quay lại làm vệ sĩ cho cô ấy. Cũng đâu thể chỉ vì... một vết thương nhỏ thế này mà làm việc bữa đực bữa cái được, như thế thì thẹn với sự tin tưởng của vợ chồng nhà họ Mặc với em quá.”
“Thế nên?”
Người đàn ông vừa nói vừa nhìn vết thương trên cánh tay của cô, dựa theo thói quen xử lý vết thương bình thường của căn cứ XI thì đúng là cô không gặp vấn đề gì lớn cả. Nhưng vết thương kia mà đập vào mắt Quý Noãn thì đoán chừng cô ấy sẽ vội vã đuổi Phong Lăng về nhà nghỉ ngơi tiếp ngay.
“Thế nên anh đừng có hôn nữa, lỡ như để lại dấu... thì ngày mai sao em dám gặp cô Mặc được.” Phong Lăng vừa nói vừa hắng giọng: “Dù gì em cũng vừa bị thương xong, kiểu gì cô ấy cũng sẽ kéo quần áo em lên để kiểm tra kỹ càng cho coi...”
Lệ Nam Hành không lên tiếng mà chỉ cúi đầu nhìn cô.
Tuy anh không nói lời nào, nhưng ánh mắt dính chặt lên người cô lại nóng hừng hực, Phong Lăng giơ tay lên siết cổ áo mình rồi lại nhìn anh, ánh mắt kia không cần nói cũng biết anh có ý gì.
Thế mà Lệ Nam Hành chỉ bỗng bật cười rồi dửng dưng hỏi: “Em nghĩ anh sẽ làm gì em?”
“...”
Bấy giờ không chỉ lỗ tai đỏ mà Phong Lăng còn cảm thấy mặt mình có lẽ đã nóng đến mức sắp cháy cả thịt rồi, cô lập tức nói: “Em về phòng đi tắm đây!”
Đang chuẩn bị bỏ chạy, người đàn ông kia lại tranh thủ lúc cô xoay người thì nhanh chóng cúi đầu xuống chắn trước mặt, khi Phong Lăng quay mặt sang thì suýt nữa cô đã hôn lên mặt anh. Cô khựng lại, ngước mắt lên nhìn thì chỉ thấy anh đang mỉm cười.
“...” Phong Lăng trừng mắt nhìn đối phương.
“Dù sao anh cũng là bạn trai em, em không đi dự tiệc với anh thì thôi, trước lúc ngủ cũng phải hôn anh một cái chúc ngủ ngon chứ.”
“...”
Bạn trai.
Trước đây, ở căn cứ, trong giai đoạn tạm coi là đang yêu nhau kia hình như họ chưa từng sử dụng cách gọi hay đứng ở thân phận này thì phải.
Bây giờ rốt cuộc đã thành bạn trai rồi sao?
May mà anh không nhớ rõ buổi đêm ở trên núi tuyết lúc trước, nếu không có lẽ bây giờ đã suốt ngày treo câu “là người đàn ông của em” bên mồm rồi.
Sắc mặt Phong Lăng không hề thay đổi, cô nhìn anh: “Bảo vệ cô Mặc là trách nhiệm của em, chuyện này không có liên quan gì với việc đi cùng anh hết. Vả lại mấy năm qua, chúng ta cũng quá quen với cách sống ai bận việc người nấy rồi, có gì mà phải đi chung chứ...”
“Em nghĩ ông đây thích em là để em gạt sang một bên lần nữa à?”
“Nhưng mà...”
“Không nhưng nhị gì cả, anh chỉ hỏi em hôn hay không thôi.”
“...”
“Hôn thì nói lên được điều gì chứ?”
“Anh vui.”
Phong Lăng nhìn anh không nói gì, cô liếc qua môi anh một cái rồi lại ngước lên nhìn mặt anh, tuy cô không thấp, nhưng đứng trước mặt người đàn ông này thì vẫn thua một khoảng, cô ngẩng đầu lên vội vã hôn lướt qua mặt anh một cái, sau đó lập tức muốn lách người trốn đi: “Được chưa, để em đi tắm!”
Lúc này người đàn ông mới nở nụ cười hài lòng, anh lại kéo cô vào lòng, hôn mạnh lên môi cô một cái, mãi đến khi Phong Lăng trợn mắt lên vì anh nói mà không giữ lời, anh mới khẽ hôn lên khóe môi của cô rồi bảo: “Đi đi.”
Anh kéo dài âm cuối, trong giọng nói còn mang theo cảm giác chưa thỏa mãn nhưng không thể không thả cô ra, tất nhiên trên hết là sự nuông chiều không nói thành lời.
Cuối cùng người đàn ông kia cũng chịu thả cô ra, Phong Lăng nhanh chóng chạy như bay về phòng mình đi tắm rửa.
...
Phong Lăng ngủ một giấc thẳng đến hơn chín giờ sáng hôm sau, cô theo thói quen vừa mở mắt là nhìn đồng hồ. Tối hôm qua sau khi tắm xong cô có đi ra khỏi phòng ngủ, vừa lúc thấy Lệ Nam Hành đang nghe điện thoại, theo nội dung cuộc trò chuyện của thì hẳn là hai ngày này anh thật sự có rất nhiều công việc cần phải giải quyết ở thành phố T. Thấy thế cô cũng không làm phiền anh nữa, quyết định quay về phòng sấy khô tóc rồi đi ngủ.
Suốt khoảng thời gian đó, cô vẫn chưa liên lạc với Quý Noãn.
Cô lập tức tỉnh táo lại rồi ngồi bật dậy.
Lúc đi ra khỏi phòng ngủ, Phong Lăng phát hiện trong phòng chỉ có mỗi mình cô.
Cô cầm di động lên gọi cho Quý Noãn hẹn thời gian gặp mặt để cùng tham gia buổi hoạt động tối nay, sau đó mới gọi cho Lệ Nam Hành.
Chẳng mấy chốc Lệ Nam Hành đã ấn nhận cuộc gọi.
Số lần Phong Lăng chủ động gọi điện thoại cho anh không nhiều, người đàn ông kia hiện đang ngồi trên xe để đi đến hội trường triển lãm nào đó, anh vừa đặt tập tài liệu dày cộp lên đùi vừa cười nói: “Chào buổi sáng, cô Phong!”
Trong thoáng chốc Phong Lăng vẫn chưa hoàn toàn quen với tình huống bỗng nhiên thay đổi như thế này, nhưng nếu hiểu lầm đã được xóa bỏ thì cô cũng không cần phải làm khổ nhau nữa, dù sao bản thân cô hiểu rất rõ tim của mình đang hướng về người nào.
Cô hơi ngượng ngùng hỏi: “Anh đi rồi à?”
“Ừ, hôm nay anh bận nhiều chuyện lắm, buổi tối còn phải đích thân đi tham gia tiệc rượu của phía đối tác. Tối nay, em đi với Quý Noãn xong thì về khách sạn hay là đưa cô ấy về Đại học T trước?”
“Chưa biết nữa, phải xem khi nào kết thúc thì em mới biết dược.”
“Nếu muộn quá thì anh đến Đại học T đón em nhé?”
“... Anh đến đón em à? Vậy nếu lỡ bị cô Mặc bắt gặp thì em phải ăn nói thế nào...”
“Em nghĩ Quý Noãn ngốc hả? Cô ấy mà lại chưa biết mối quan hệ giữa hai chúng mình?”
“...”
Cũng đúng, lúc trước, anh Mặc đến, chỉ cần nghe giọng điệu của bọn họ là đã đoán được chút ít rồi, chỉ là anh ta không vạch trần mà thôi.
“Buổi tối, em với cô ấy tham gia hoạt động ở đâu?”
“Em vẫn chưa rõ lắm, chiều nay gặp mặt cô ấy rồi em mới biết.”
“Biết rồi thì gọi cho anh, tối anh đến đón em.”
“Ừm.”
Phong Lăng cúp điện thoại xong thì đi rửa mặt, trước khi ra khỏi khách sạn, cô còn tiện thể gọi cho Văn Nhạc Tình, nhưng không ai bắt máy, đầu bên kia chỉ báo máy bận. Cô ngẫm lại hình như chuyện bên phía Văn Nhạc Tình gần đây vẫn chưa ổn thỏa lắm nên cũng không gọi nữa, cứ chờ đến lúc cô ấy cảm thấy khá hơn, muốn chủ động kể cô nghe rồi hỏi lại.
…
Văn Nhạc Tình ký hợp đồng làm giáo sư thỉnh giảng ở Học viện Y khoa để giảng giải một vài quan điểm về y học phương Tây và thực nghiệm y học lâm sàng ba tháng. Đương nhiên tính cách của cô không phải kiểu thích thể hiện, cho nên rất thích đi chạy vặt giúp đỡ cho các đàn anh đàn chị cùng đi công tác với mình, bản thân có thể không cần lộ mặt thì cô chắc chắn sẽ không lộ mặt, tính cách vô cùng khiêm tốn.
Hôm nay, Văn Nhạc Tình định đi với đàn anh đàn chị đến bệnh viện tỉnh để làm thực nghiệm lâm sàng và giảng bài, có người bảo phía bệnh viện còn mời các bác sĩ nổi tiếng trong giới y học ở khắp các quốc gia cùng đến tham dự và học hỏi.
Sau khi theo đàn anh đàn chị đến bệnh viện tỉnh, Văn Nhạc Tình nhanh chóng thay sang bộ quần áo khử trùng màu xanh nhạt, đeo khẩu trang lên rồi định đến phòng hội chẩn mà bệnh viện đã sắp xếp sẵn. Ngay lúc sắp đi vào phòng hội chẩn, Văn Nhạc Tình vừa ngước mắt lên thì bỗng nhiên nhìn thấy những người đang đứng trước cửa, trong đám đông ấy có một người với chiều cao vượt trội, khoác một chiếc áo blouse trắng tinh, anh ta đang nói gì đó với lãnh đạo của bệnh viện tỉnh này.
Giây phút cảm nhận được ánh mắt của cô, người kia quay đầu lại, ánh mắt giao nhau.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1131: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (392)
Chương 1131: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (392)