TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1132: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (393)

Vốn dĩ chẳng cần phải thận trọng nhìn cho rõ mặt đối phương, vừa rồi dù chỉ là nhìn thoáng qua góc nghiêng gương mặt của người kia, Văn Nhạc Tình cũng đã có thể nhận ra đó là Văn Lận Hàn.

Sao anh ta vẫn chưa về nước Mỹ?

Sao anh ta lại xuất hiện ở bệnh viện tỉnh này? Hôm nay, người trong bệnh viện tỉnh này bảo họ đã mời các bác sĩ nổi tiếng trong giới y học ở khắp các quốc gia đến, thế là bao gồm cả Văn Lận Hàn sao?

Trước giờ người anh trai “thân yêu” này của cô sẽ không tham gia các hoạt động kiểu như thế này, cho dù ở khắp nơi đều có người muốn mới anh nhưng anh rất ít khi đồng ý. Tính cách trầm lặng của Văn Nhạc Tình cũng chịu ảnh hưởng từ đối phương, nhưng dù sao cô cũng sẽ chọn tham gia một vài hoạt động, còn Văn Lận Hàn thì cứ như một vị thần cao ngạo, không ai có thể mời được anh.

Thế mà bây giờ anh lại xuất hiện ở đây.

Trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, sắc mặt Văn Nhạc Tình bỗng chốc đanh lại.

Cô dứt khoát dời mắt khỏi người đàn ông kia, xoay người đi đến bên cạnh các đàn anh, đàn chị đang thảo luận cùng người khác cách đó không xa. Cô cầm lấy tài liệu lâm sàng tổng hợp lát nữa cần dùng từ trong tay họ. Văn Nhạc Tình không đi vào trong nữa, càng không thèm nhìn về lại bên kia lấy một cái.

Song, một lát sau, quả nhiên Văn Lận Hàn cũng là một trong các thành viên đến thực nghiệm lâm sàng cùng giảng dạy hôm nay, hơn nữa cũng có rất nhiều người trong giới y học đến vì ngưỡng mộ, công việc được tiến hành rất nghiêm túc.

Cũng chính vì ở đây ai cũng đang tập trung làm việc nghiêm túc nên dù Văn Nhạc Tình không muốn ở cùng một chỗ với anh ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Các đàn anh, đàn chị cũng để ý thấy Văn Lận Hàn, tất nhiên họ cũng chỉ khẽ liếc về phía Văn Nhạc Tình, thấy cô đeo khẩu trang trong suốt cả quá trình, trừ ánh mắt luôn chăm chú nhìn vào tài liệu ở trong tay ra thì không thấy vẻ khác thường nên họ cũng không tiện nói gì thêm.

Lúc thực nghiệm lâm sàng tiến hành được một nửa, lãnh đạo bệnh viện tỉnh kia bỗng nhiên bảo cô đưa những tài liệu đang cầm trong tay cho Văn Lận Hàn.

Văn Nhạc Tình dứt khoát đưa tài liệu trong tay cho một chị khóa trên, dùng ánh mắt ra hiệu nhờ đối phương giúp đỡ.

Nhưng lúc này, những người khác đều nhìn cô, rõ ràng vừa rồi, lúc đang làm thực nghiệm lâm sàng, thái độ của Văn Nhạc Tình đều rất tốt, tốc độ phản ứng cũng rất nhanh, kiến thức chuyên ngành cũng không hề thua kém ai. Nhưng bây giờ chỉ có chút chuyện vặt là đi vòng sang giường thí nghiệm ở phía trước, đến chỗ Văn Lận Hàn rồi đưa tài liệu cho anh ta thôi mà biểu hiện của cô bỗng dưng không được ổn cho lắm.

Rõ ràng mọi người đang rất vội, cô lại còn làm chậm trễ mất bao nhiêu thời gian khiến cho họ phải nhìn về phía cô xem thử.

Hơn nữa, bây giờ còn đang truyền hình trực tiếp cho toàn bộ sinh viên của Học viện Y học quan sát, chí ít có mấy ngàn cặp mắt đang dõi theo họ.

“Chị à, giúp em đi.” Văn Nhạc Tình khẽ nói.

Chị khóa trên kia nhìn cô, rồi lại nhìn ánh mắt lạnh lùng từ phía bên kia của Văn Lận Hàn, nhìn một lúc lâu, đàn chị lại cảm thấy hơi lành lạnh như đứng ngồi không yên, lúc này cô mới đáp lại: “Chị đang cầm dụng cụ trong tay mà, không đem qua được.”

Văn Nhạc Tình liếc mấy thứ trong tay đàn chị, lại quay sang nhìn một người anh khóa trên đứng bên cạnh, thấy trong tay người này không cầm gì hết, nhưng chuyện kiểu này mà lại đưa cho anh khóa trên làm, thế thì cô... quá đáng quá.

Cô lại liếc sang ống kính phía bên kia, Văn Nhạc Tình quyết định không kéo dài thời gian nữa mà cầm tài liệu đưa cho Văn Lận Hàn, trên mặt cô không hề có thái độ khác thường nào, thêm nữa vì vẫn luôn đeo khẩu trang nên thoạt nhìn vô cùng lạnh lùng, lại không có điểm gì kỳ lạ cả.

Bên cạnh phòng lâm sàng có một màn ảnh lớn, bóng dáng của cô và Văn Lận Hàn được phóng to ở trên màn hình, đồng thời cạnh bên có hiện lên hình ảnh các tập tài liệu điện tử cùng các loại bản vẽ và kiến thức trên phương diện y học lâm sàng. Cô không nhìn bất kỳ ai, cũng không màng đến màn ảnh lớn, chỉ nói với giọng hết sức xã giao: “Bác sĩ Văn, tư liệu mà anh cần đây.”

Nói xong, không chờ Văn Lận Hàn đưa tay ra nhận, cô đã nhanh chóng đặt tập tài liệu lên chiếc bàn trước mặt đối phương, sau đó xoay người đi sang một bên. Văn Nhạc Tình khẽ gật đầu đầy khách sáo với lãnh đạo bệnh viện tỉnh và người phụ trách sắp xếp hoạt động, thống kê tiền lương cho đợt công tác này, lúc này cô mới lui về cạnh anh chị khóa trên của mình.

Cô đến rồi đi như thể không nhìn thấy người đàn ông được các lãnh đạo của Học viện Y học đang vây xung quanh kia, cũng như thể không cảm nhận được ánh mắt của anh ta đang nhìn mình giống như người kia chỉ là một nhân tài được rất nhiều người trong giới y học ngưỡng mộ nhưng đầy xa lạ, chẳng liên quan gì đến cô cả.

Thái độ, tác phong nhanh nhẹn của Văn Nhạc Tình khiến quá trình thực nghiệm lâm sàng chỉ dừng lại khoảng chừng mười mấy giây. Các lãnh đạo của Học viện Y học chỉ biết cô cũng họ Văn nhưng khắp đất nước rộng lớn này, họ Văn cũng không phải là một họ hiếm thấy, người có họ giống nhau không có gì là lạ cả, thế nên họ cũng không suy nghĩ sâu xa gì hơn.

Nhưng lại có người gọi cô lại: “Đợi đã.”

Lúc này Văn Nhạc Tình đã đi về đứng bên anh chị khóa trên của mình, cô thoáng khựng lại rồi ngước mắt lên nhìn về phía đối phương.

“Hình như hai vị Bác sĩ Văn này đều rất nổi tiếng trong giới y học ở Los Angeles, không biết lúc ở Mỹ, hai người đã từng giao lưu với nhau chưa, thực nghiệm lâm sàng hôm nay lại cần thực hiện một phương pháp cắt chỉ quy chuẩn. Hay là hai người trổ tài trước ống kính để cho chúng tôi cùng mấy nghìn sinh viên ở Học viện Y học thành phố T này mở mang tầm mắt đi?”

Mọi cặp mắt trong phòng lâm sàng, bao gồm cả người kia đều nhìn về phía Văn Nhạc Tình.

Văn Nhạc Tình không nhìn về phía Văn Lận Hàn, cũng không quan tâm tới ánh mắt của anh, cô chỉ đứng tại chỗ gật đầu một cách khách sáo với lãnh đạo bệnh viện cùng viện trưởng Học viện Y học: “Có Bác sĩ Văn kia ở đây thì sao Tiểu Văn tôi đây dám múa rìu qua mắt thợ được, phương pháp khâu lâm sàng của vị Bác sĩ Văn mới đáng giá để mọi người học tập theo, tôi chỉ dám đứng một bên cùng học hỏi...”

“Dù sao Bác sĩ Văn đã du học nhiều năm ở nước ngoài, lại được bệnh viện thành phố Los Angeles mời ở lại, cô không cần khiêm tốn thế đâu.”

“Không phải tôi khiêm tốn, là tôi chưa đủ trình độ đó.” Văn Nhạc Tình vừa nói vừa đưa tay giới thiệu anh chị khóa trên đang đứng bên cạnh cho mọi người: “Các anh chị khóa trên của tôi còn xuất sắc hơn nhiều, họ cùng Bác sĩ Văn làm mẫu cho các sinh viên thì hiệu quả sẽ tốt hơn.”

Thấy cô cứ đè thấp bản thân mà nâng người khác lên cao như thế, các lãnh đạo cũng nhìn ra được tính cách khiêm tốn của cô nên cũng không nói gì thêm nữa, cuối cùng, họ làm theo như lời cô nói, mọi người mời anh chị khóa trên của cô lên làm mẫu cùng với Văn Lận Hàn.

Văn Lận Hàn đi vòng lên phía trước bàn mổ, lúc đi ngang sang bàn thực nghiệm lâm sàng, dường như anh ta có hơi liếc về phía Văn Nhạc Tình.

Anh ta không nói gì, ánh mắt lạnh nhạt, tuy không cố tỏ ra xa lạ nhưng cũng không có ý muốn nói thêm đôi ba câu với cô trước mặt mọi người. Văn Lận Hàn chỉ lẳng lặng nhìn, như thể đang quan sát xem thử bộ đồ tiệt trùng cô đang mặc dày thế nào. Đồ tiệt trùng ở trong nước cũng hơi khác với nước ngoài, cô đang mặc bộ đồ chưa từng mặc ở nước Mỹ, trên mặt đeo khẩu trang màu xanh lá, trông lạnh lùng xa cách. Văn Nhạc Tình lúc này vừa thân quen lại vừa quá đỗi xa lạ.

Văn Nhạc Tình cúi gằm mặt xuống như thể không thấy gì cả, lùi về sau một bước nhường ra một vị trí cạnh bàn thực nghiệm lâm sàng cho họ, sau đó quay người rời đi.

| Tải iWin