TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1140: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (401)

Canh vung vãi khắp mặt đất, vì quá nóng, nên lúc vừa rơi xuống đất, nước canh vẫn còn bốc lên hơi nóng mờ mờ.

Phong Lăng hơi hoảng loạn mà lùi lại, đây là sự hốt hoảng mà bao năm qua hiếm có ai thấy được ở cô, Phong Lăng không biết nên nhìn về nơi nào, cô quay người định chạy ra ngoài.

“Chờ chút.”

Giọng nói của người đàn ông trầm khàn, lãnh đạm, hơn nữa còn có phần kiên quyết khiến cô khó hiểu. Lúc Phong Lăng đứng đờ ra trước cửa phòng sách, người đàn ông đứng dậy, đi thẳng về phía cô.

Vì sợ cơ thể anh không thoải mái hoặc tâm trạng không tốt nên Phong Lăng đã nấu cho anh một bát canh trứng, nhưng cô hoàn toàn không ngờ khi bước vào phòng lại có thể nhìn thấy một cảnh tượng chấn động thế này.

Lúc trước, cô từng nghe Tiểu Bát và Hạ Điềm nói có rất nhiều cô gái trẻ khi đi học thường lén xem các bộ phim mà đàn ông con trai thích xem trong phòng, bởi vậy thật ra chuyện gì họ cũng biết hết.

Nhưng Phong Lăng lại chưa từng xem những thứ đó bao giờ!

Đến những cuốn sách tục tĩu, cô cũng chưa từng coi!

Ngoài một lần ở trên núi tuyết năm xưa, cô bị người đàn ông ốm đến mức lú lẫn này đè lên giường ra, cô gần như chỉ nghe mấy anh em trong căn cứ nói đến chuyện nhu cầu sinh lý của đàn ông khi trêu đùa lẫn nhau thôi, nhưng cô chưa thật sự biết đến những chuyện đó bao giờ.

Ban nãy, cuối cùng cô cũng đã được mở mang tầm mắt rồi!

Cảm thấy người đàn ông ở phía sau đang tiến lại gần, hơi thở của anh dường như cũng nhanh chóng bủa vây lấy cô, bàn tay của Phong Lăng gắt gao túm vào khung cửa, cố gắng trấn tĩnh để giọng nói của mình nghe có vẻ như không có gì thay đổi, cô nói: “Em không nhìn thấy gì cả… Anh… anh…”

Cô không nói tiếp chữ “anh” được nữa, chỉ muốn rời khỏi đây ngay.

Nhưng lúc này, người đàn ông bất chợt kéo Phong Lăng lại, Phong Lăng suýt nữa đã kêu lên, hơn nữa trọng lượng cơ thể cô đã ngã vào lòng anh. Cách một lớp quần áo, cô có thể cảm nhận được sự nóng bỏng của đối phương, bấy giờ cô càng thấy kinh ngạc hơn, vội vàng muốn giãy ra: “Vừa rồi không phải là em cố ý nhìn đâu, anh bỏ em ra! Em về phòng nghỉ đây, muộn rồi, bây giờ em muốn đi ngủ…”

Nhưng lúc này người đàn ông đã được thế áp Phong Lăng lên cánh cửa, hơn nữa còn để mặt cô hướng về phía cửa, trán cô dán lên khung cửa hơi giá lạnh, còn phía sau là cơ thể đang nóng đến mức hơi khác thường của người đàn ông, anh áp chặt người cô ở đó.

Lệ Nam Hành ôm cô, nói là ôm thì chi bằng nói là lúc này, dường như anh đang đè sức nặng của nửa người lên lưng cô một cách vừa ngang ngược, vừa bá đạo thì đúng hơn. Anh cúi đầu, hơi thở nóng bỏng lướt qua vành tai cô: “Vốn dĩ thấy vết thương của em chưa lành nên anh không định làm gì em. Anh đã cố kiềm chế bản thân tha cho em, đóng cửa phòng làm việc lại để cố gắng không nghĩ tới em, kết quả em lại tự bước vào đây, em có biết như vậy có nghĩa là gì không hả?”

Dù Phong Lăng đang hơi hoảng loạn vì sự khác lạ hiện tại của anh, nhưng sự nhạy bén quen thuộc từ xưa đến nay của bản thân vẫn giúp cô phát hiện ra điều gì đó. Bình thường, kể cả khi bắt nạt cô, khi làm những chuyện không đứng đắn với cô thì cơ thể anh cũng không nóng đến mức này.

“Lệ lão đại, có phải anh ăn uống trúng thứ gì bậy bạ không…” Cô phỏng đoán, đồng thời hỏi thẳng anh.

Bấy giờ tiếng cười khe khẽ của người đàn ông vang bên tai cô, chất giọng khàn khàn khiến cô run rẩy dán sát lên tai: “Ừ.”

Người Phong Lăng chợt run lên giữa vòng ôm của anh và cánh cửa, sự run rẩy này không phải vì lạnh mà là vì giọng nói đã khàn đến mức cực điểm của người đàn ông khiến cơ thể cô vô thức mềm nhũn.

Cô cứ dán mặt mình lên cánh cửa như thế, duy trì giọng nói lạnh lùng: “Thế thì anh cố chịu đựng một chút, em đi gọi bác sĩ cho anh, hoặc… anh hãy kiềm chế bản thân trước, em sẽ nghĩ… nghĩ cách giúp anh…”

Không chờ Phong Lăng nói dứt câu, người đàn ông sau lưng đã hôn lên vành tai cô, toàn thân cô chợt run rẩy, nửa câu sau dường như không thể nói ra tiếp một cách hoàn chỉnh được nữa. Cô không dám đẩy anh ra, cũng không biết nên đặt vào đâu nên chỉ có thể bám víu lên cánh cửa lạnh giá: “Lão đại, lão đại, anh tỉnh táo lại đi…”

“Không tỉnh táo được nữa rồi.” Giọng nói của Lệ Nam Hành cứ thế rót vào trong tai cô, anh tiếp tục ôm lấy eo cô, mạnh mẽ kéo cô từ bên khung cửa vào trong lòng mình, anh cất giọng nói khàn đặc như thể đang tuyên bố điều gì đó: “Cũng không thể tiếp tục kiềm chế được nữa.”

“Anh…”

Phong Lăng vừa định lên tiếng nhưng trời đất trước mắt cô chợt quay cuồng, Lệ Nam Hành đột nhiên vác cô lên vai, cơ thể cô cứ thế lộn ngược trên vai anh, phần bụng và dạ dày đều bị đè ép khiến cô lập tức kêu lên một tiếng, vội vã giãy giụa muốn xuống khỏi vai anh. Nhưng người đàn ông không hề nể nang chút nào, anh vỗ mạnh vào mông cô: “Đừng có lộn xộn!”

Phong Lăng: “…” Tên khốn này, lại mượn lúc không tỉnh táo để hành hung cô à?

“Lệ Nam Hành, anh thả em xuống!” Phong Lăng vùng vẫy một lúc, nhưng vì vết thương khá nặng trên cánh tay nên cô đau tới mức không dám dùng nhiều sức để đánh anh.

Lúc vác cô đi ra khỏi phòng sách, qua phòng khách, người đàn ông đã không thể tiếp tục tỉnh táo đi vòng vèo nữa, chiếc bàn trà ngáng giữa đường đi, thấy nó vướng víu, anh lập tức nhấc chân đá đổ cái bàn.

Phong Lăng kinh ngạc nhìn chiếc bàn trà thủy tinh bị đá lăn dưới đất, trong vài giây thất thần đó, người đàn ông đã vác cô về phòng ngủ, sau đó ném thẳng cô lên giường, không hề chần chừ phủ người xuống đè lên…

“Lệ Nam Hành… anh…”

“Ngoan nào, bây giờ anh không kiềm chế được nên khó đảm bảo sẽ không làm em bị thương, phối hợp chút đi, biết chưa?”

“Em phối hợp thế nào được!” Phong Lăng đã thật sự bị chọc giận, cô nhấc tay lên, định đẩy anh ra nhưng lại bị người đàn ông dùng một tay khóa chặt hai tay cô ra sau lưng, sau đó nụ hôn như cơn lốc nóng bỏng cuốn hết sạch mọi thứ của người đàn ông ập đến.

Thật ra dẫu sao đây cũng không phải là lần đầu tiên. Dù Phong Lăng bị cảnh tượng vừa nhìn thấy trong phòng làm việc khiến cho chấn động, nhưng cô cũng không đến mức quá kháng cự, vả lại cô biết mình quả thực cũng thích người đàn ông này.

Chỉ là chuyện này cũng quá đường đột...

Phong Lăng định nói gì đó nhưng Lệ Nam Hành căn bản không cho cô cơ hội, thậm chí lần này còn khác với trước kia. Trước đây đều là do anh có tình cảm với cô, nên trêu chọc cô, nếu cô từ chối, anh cũng tôn trọng cô, sẽ không thật sự ép cô làm đến bước này.

Nhưng hiện giờ anh đang lột quần áo của cô!

“Lệ Nam Hành… anh bình tĩnh lại đi… rốt cuộc anh đã ăn trúng thứ bậy bạ gì thế hả…”

“Lão đại, anh tỉnh táo lại chút đi…”

“Lệ Nam Hành…”

...

Cảm giác này cô chỉ mới trải nghiệm một lần.

Cảm giác đau đớn ấy đã lâu rồi cô không trải qua, nó có chút lạ lẫm.

Dù không phải là lần đầu tiên nhưng dẫu sao ngày xưa cũng chỉ có một lần đó mà thôi, rất nhiều năm sau này không hề có thêm một lần nào nữa cả.

Cảm giác đau đớn không giảm bớt hơn trước được bao nhiêu.

Phong Lăng đau tới mức sắc mặt chợt trắng bệch, cô quay sang cắn lên vai người đàn ông, song cảnh tượng quen thuộc như thế này lại khiến người đàn ông trên người cô chợt dừng động tác.

Vì một cảm giác quá đỗi quen thuộc… khiến những sự hoài nghi ngắt đoạn như mơ như thực luôn quanh quẩn trong đầu Lệ Nam Hành bỗng tìm ra được lời giải đáp.

Đêm trên núi tuyết ngày xưa ấy không phải là anh hoàn toàn không có ấn tượng gì, chỉ là nó quá mơ hồ, anh không nhớ rõ, cũng không thể xác định chính xác rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay chưa. Nhưng vào giây phút này, Lệ Nam Hành có thể khẳng định trăm phần trăm. M* kiếp, bao năm qua đúng là anh đã nhẫn nhịn một cách uổng phí rồi, thì ra anh đã ăn tươi nuốt sống cô gái ngốc nghếch này từ lâu!

| Tải iWin