Phong Lăng đau đến mức chưa hoàn hồn lại, người đàn ông cho cô thời gian để thích ứng nên anh không tiếp tục động tác nữa. Nhưng đột nhiên Lệ Nam Hành kề sát mặt cô, sau đó lại hôn mạnh lên môi người nằm dưới, tiếp theo anh ghé sát bên tai cô, khàn giọng nói: “Giấu kỹ đấy, em đã người của anh từ lâu rồi đúng không, hả?”
Phong Lăng chột dạ, cô ngước mắt lên nhưng lại thấy niềm vui trong đôi mắt sâu thẳm của anh, Phong Lăng định nói gì đó, nhưng lại bị người đàn ông chặn môi lại tiếp…
…
Đau.
Thật sự không phải là cơn đau bình thường.
Thậm chí Phong Lăng còn có suy nghĩ muốn giết người. Lần trước, khi ở trên núi tuyết, anh cũng vì bị bệnh, đã thế còn bị Tam Bàn cho uống không ít rượu nên căn bản là không tỉnh táo và cũng không thể chú ý đến cảm nhận của cô. Lúc đó, cô đau tới mức hận không thể lấy súng bắn chết anh.
Bây giờ còn hơn thế nữa.
Người đàn ông này mượn tác dụng thuốc, đồng thời vì tâm trạng vui vẻ nên càng phóng túng hơn.
Cuối cùng, vì thấy cô không chịu được nữa nên rốt cuộc anh cũng dịu dàng hơn, nhưng có dịu dàng đến mấy cũng không bằng sớm kết thúc đi cho xong…
…
Từ mười một giờ đêm đến ba giờ sáng.
Khi bị anh lôi ra tiến hành quá trình huấn luyện ma quỷ ở trong căn cứ, Phong Lăng cũng chưa từng thấy mệt như thế này, mới có mấy tiếng đồng hồ thôi mà cô đã có cảm giác như mình đã chết mấy lần rồi vậy.
Cuối cùng, người đàn ông cũng chịu bế cô vào nhà tắm để tắm rửa, kết quả trong nhà tắm vừa hay lại có một chiếc bồn tắm lớn chết tiệt có thể chứa được hai người cùng lúc.
Sau cùng, khi tắm sửa sạch nằm lại giường, cô cảm thấy mình gần như bị liệt luôn rồi.
Còn Lệ Nam Hành thì hài lòng thỏa mãn ôm cô ngủ.
Phong Lăng thật sự rất mệt nhưng dù có mệt đến mấy, khi thấy đã bốn giờ sáng, cô thật sự không ngủ nổi nữa, thậm chí trạng thái tinh thần của cô còn khá căng thẳng.
Cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, cũng chưa suy nghĩ thông suốt… nhưng sao đột nhiên lại thế này?
Ít nhất thì sau lần trên núi tuyết đó, anh chẳng nhớ gì cả, về sau cô cũng giả bộ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Bây giờ thì… đợi sáng mai anh tỉnh dậy, cô phải nói gì hay làm gì đây?
Người đàn ông bên cạnh đang ngủ rất say, thậm chí Phong Lăng chưa từng thấy Lệ Nam Hành ngủ say đến mức không hề đề phòng như thế này bao giờ. Hai người đã tắm rửa sạch sẽ, trên người đều còn vương mùi sữa tắm hương chanh. Cô cứ quay sang nhìn gương mặt đang chìm vào giấc ngủ của anh như thế, ngắm một lúc lâu, rồi cô lại nhớ đến tất cả mọi chuyện xảy ra trong tối hôm nay…
Gương mặt cô lại bắt đầu nóng ran.
Phong Lăng thừa nhận mình chẳng màng sống chết khi giết địch trên chiến trường nhưng trong chuyện tình cảm thì cô vẫn hơi sợ hãi.
Nhân lúc Lệ Nam Hành ngủ say không hề đề phòng, cô xuống giường, cố gắng nhịn cơn đau nhức đến chết giữa hai chân, cố đứng vững đôi chân còn hơi mềm nhũn run rẩy dưới đất để mặc quần áo. Nhân lúc trời chưa sáng hẳn, bên ngoài khách sạn cũng không có người qua người lại nhiều, cô ôm ngay lấy áo khoác, choàng chiếc khăn quàng màu đỏ lên che cổ và nửa gương mặt, sau đó vội vã chuồn mất.
Lệ Nam Hành cũng không ngủ được bao lâu, khoảng hai tiếng sau, cảm thấy trong lòng mình như thiếu đi thứ gì đó, anh nhíu mày trong cơn mơ màng, trở mình, cánh tay tùy ý khua sang bên cạnh, sau đó động tác lập tức ngừng lại, mở choàng mắt.
Trời đã sáng, đồng hồ điểm hơn sáu giờ.
Người đàn ông quay sang nhìn về phía giường bên cạnh đã trống không, anh lại nhìn sang tấm thảm ở cạnh đó.
Đống quần áo mà anh lột trên người Phong Lăng xuống tối qua đều đã biến mất.
Cô… chạy mất rồi à?
Lệ Nam Hành lập tức đau đầu thở dài một hơi, giơ tay lên xoa ấn đường, nhớ lại dáng vẻ của cô gái nhỏ hôm qua nằm dưới thân anh gần như thật sự sắp bị ép đến mức phát khóc, không ngừng lên tiếng xin tha, khóe miệng anh lại cong lên. Sau đó anh lại nhíu mày, đứng dậy, tiện tay quơ lấy chiếc chăn mỏng bao xung quanh thân dưới, rồi đi thẳng vào nhà tắm, tắm rửa.
Ngủ thì cũng ngủ rồi, vả lại cũng có phải là một lần đâu, cô còn có thể chạy đến đâu chứ.
Dù cô có chạy đến châu Phi, hay đến Nam Cực, anh cũng đều có thể lôi cô về!
…
Sáng sớm Quý Noãn đã gọi điện cho Phong Lăng, bởi vì tối qua cô ấy ngồi ở nhà ngài Khải Đạt đến muộn, không biết sau khi về, Phong Lăng có bôi thuốc đúng giờ hay không, cô ấy vốn chỉ muốn hỏi han quan tâm Phong Lăng mấy câu thôi.
Kết quả, lúc Phong Lăng nghe máy, không biết vì sao, Quý Noãn nghe ra vẻ mệt mỏi trong giọng nói của cô. Vốn dĩ tối qua, Phong Lăng còn nói đã có thể làm việc lại bình thường, nhưng hôm nay cô lại nói chắc phải nghỉ thêm mấy ngày nữa.
Quý Noãn đồng ý ngay, để cô nghỉ ngơi được nhiều hơn.
Phong Lăng cũng không về nơi nào khác mà chạy thẳng đến nhà của Văn Nhạc Tình. Cô cứ tưởng Văn Nhạc Tình có ở nhà, nhưng sau khi vào mới phát hiện trong nhà hơi bụi bặm, chứng tỏ mấy ngày rồi chưa có ai về đây.
Cô cũng không biết Bác sĩ Văn đã về Mỹ hay chưa, cô Văn lại không về đây mấy hôm rồi…
Bây giờ, Phong Lăng cũng không có tâm trạng để nghĩ đến những chuyện khác nữa, sau khi vào nhà, cô lau chùi sơ qua nhà cửa, sau đó mệt mỏi mở cửa phòng ngủ của mình ra, đi vào tắm nước nóng. Vốn cô định tắm cho đỡ mệt nhưng tắm xong lại thấy buồn ngủ hơn, nên cô dứt khoát không chờ tóc khô nữa mà vừa bước ra khỏi phòng tắm một cái là bổ nhào lên giường, vùi đầu ngủ.
Sau khi chưa ngủ được bao lâu, Phong Lăng lờ mờ nghe thấy tiếng chuông điện thoại lại vang lên, cô cau mày, trở mình tiếp tục ngủ, không nghe máy.
Một lúc sau, hình như có tiếng ai đó gõ cửa, bấy giờ Phong Lăng mới mở đôi mắt hơi mơ màng ra, cứ thế mở mắt lơ mơ một lúc, xác định thật sự có người đang gõ cửa, lúc này cô mới bò dậy khỏi giường.
Cô tưởng Văn Nhạc Tình về, chắc cô ấy không mang chìa khóa theo hoặc là Bác sĩ Văn đến tìm chị Văn, tóm lại cô đã nghĩ đến tất cả các khả năng.
Nhưng không ngờ, khi cô lê đôi chân mỏi nhừ ra mở cửa, lại nhìn thấy người đàn ông đã đè cô lên giường, ức hiếp cô cả đêm qua.
Vừa trông thấy Lệ Nam Hành đứng ngoài cửa, hồi chuông cảnh giác trong đầu Phong Lăng lập tức vang lên, cô theo bản năng định đóng ngay cửa lại.
Nhưng giây phút trước khi cánh cưa bị đóng lại, người đàn ông đã giơ tay chặn lên khung cửa, anh cau mày lại, xuyên qua cánh cửa nhìn cô một cách sâu xa, giọng nói vừa trầm thấp, lại vừa như mang theo ý cười của anh vang lên: “Sao? Ngủ với người ta xong, mặc đồ vào cái là coi như không quen biết nhau nữa à?”
Phong Lăng: “…”
Cô bỗng buông cánh cửa ra, người đàn ông đẩy cửa đi thẳng vào bên trong.
Cái gì mà nói cô mặc đồ xong là coi như không quen biết nhau chứ?
Phong Lăng tức giận lườm anh, vì cơn đau nhức giữa hai chân, nên trong mắt cô chứa đầy sự bất mãn: “Anh đến đây làm gì? Cả đêm rồi em không được ngủ đàng hoàng, không thể để em tìm một nơi yên tĩnh để ngủ ngon một giấc hay sao?”
“Ngủ cạnh anh không đủ yên tĩnh à? Chẳng phải sau đó anh đã ôm em ngủ ngon lành rồi sao?” Người đàn ông bước vào, dõng dạc nói.
Bấy giờ, cô mới nhìn thấy anh đang xách một cái túi, thứ để bên trong hình như là bữa sáng mua ở đâu đó về, hình dáng của hộp đồ ăn sáng và tên của mấy cửa tiệm nhỏ bán đồ ăn sáng dưới tầng nhà cô, cô vẫn còn nhớ rõ.
“Muốn ngủ thì cũng phải ăn gì trước đã, tối qua em chưa ăn gì cả, lại lăn lộn cả một đêm, ăn no đi rồi ngủ tiếp.” Người đàn ông đặt đồ ăn sáng lên bàn cho cô.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 1141: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (402)
Chương 1141: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (402)