Chương 342:
Lâm Quán Quán không có căng thẳng nữa, tức khắc vui vẻ.
Tiêu Lăng Dạ lau mạnh hơn chỗ cổ cô, Lâm Quán Quán đau kêu thảm thiết liên tục.
“Đại ca, em sai rồi, em không nên cười được chưa? Ngài đại nhân đại lượng, nhanh buông tay được không, da trên cổ em sắp bị anh lau mòn rồi!”
Anh cúi đâu.
Quả nhiên, nguyên bản cổ trắng nõn như ngọc đỏ bừng một mảnh.
Tiêu Lăng Dạ nhíu mày.
Anh không có buông Lâm Quán Quán ra, đè lại bả vai, đầu vùi vào cổ cô, hít một hơi thật sâu.
“Làm gì vậy?” Lâm Quán Quán đỏ mặt, đẩy anh ra.
“Đừng nhúc nhích!”
Sau một lúc lâu, anh mới ngắng đầu: “Được rồi.” Tùy tay liền ném khăn giấy ướt vào thùng rác.
Đừng bảo là anh ngửi thử trên người cô còn mùi của Sở: Khiêm không đấy chứ?
Bệnh tâm thần!
Lâm Quán Quán tức giận đẩy anh ra.
Thần sắc khẩn trương nhìn chằm chằm cửa phòng hóa trang.
*A Diễn ở bên ngoài, có người anh sẽ lên tiếng.”
Cô hung hăng trừng anh một cái.
Không nói sớm!
Hại cô khẩn trương cả nửa ngày.
Nhìn ra cô bắt mãn, anh trả lời: “Do em không hỏi.”
Hoá ra vẫn là tại cô à?
Hai cái đùi Lâm Quán Quán còn có chút run lên, cô kéo ghế dựa ngồi xuống: “Sao anh lại tới đây?”
“Nhớ eml”
Mặt Lâm Quán Quán đỏ lên: “Nói bừa cái gì vậy!”
“Không nói bừa.” Tiêu Lăng Dạ cứng đờ nói: “Anh nhớ em.”
Lời âu yếm này nói giống như bị bắt nói vậy.
Lâm Quán Quán không biết nói gì.
“Quán Quán.”
“Hở?”
“Về sau em có thể đừng nhận những kịch bản có cảnh thân mật như vậy nữa được không?”
Lâm Quán Quán đột nhiên trầm mặt xuông: “Đây là nêu chúng ta ở bên nhau anh sẽ đưa ra yêu cầu với em sao?”
“Là thỉnh cầu!”
Lâm Quán Quán sửng sót.
Thỉnh cầu?
Người như Tiêu Lăng Dạ vậy thế nhưng sẽ dùng chữ thỉnh cầu hèn mọn như vậy, nội tâm cô có chút phức tạp.
“Tiêu Lăng Dạ, nếu không phải có nghề diễn này, em cùng Duệ Duệ đã sớm chết đói, diễn kịch chẳng những là nghề nghiệp của em mà còn là đam mê của em. Em thích làm diễn viên hơn nữa trong kịch bản điện ảnh hiện tại rất khó không có cảnh thân mật.”
Đạo lý này anh đều minh bạch.
Nhưng hiểu là hiểu, thật sự nhìn đến thời điểm cô diễn, anh vẫn là nhịn không được khiến cả người tỏa ra hơi lạnh lễo.
Trong lòng anh tích tụ, ôm chặt lầy Lâm Quán Quán.
Sau một lúc lâu, anh thở dài một tiếng: “Quán Quán, anh sẽ ghen!”
Ghen?
Lâm Quán Quán sửng sốt, ngay sau đó, trong lòng cô mềm nhũn.
Cô ôn nhu nói: “Em không thể bảo đảm không nhận cảnh thân mật nhưng là em có thể bảo đảm, diễn chính là diễn, em tuyệt đối sẽ không từ diễn thành thật!”
Buồn bực trong lòng Tiêu Lăng Dạ lúc này mới tiêu tán một ít.
Nhưng vào lúc này.
Bên ngoài truyền đến tiếng Tiêu Diễn ho nhẹ.
Lâm Quán Quán nhanh chóng đầy Tiêu Lăng Dạ ra.
“Có người tới.”