Chương 343:
Sắc mặt Cơ Dã Hỏa rồi rắm nhìn Tiêu Diễn.
Hôm nay anh có một phân cảnh quay, đã quay xong rồi, cho nên chuẩn bị tạm biệt Lâm Quán Quán, hỏi qua người trong đoàn phim, nói Quán Quán đi vào trong phòng hóa trang.
Anh cũng không nghĩ nhiều liền đi qua.
Ai ngờ, chú ba nhà mình thế nhưng đứng ở cửa.
Mẹ nó.
Anh ấy ở cửa thủ vệ, không cần nghĩ cũng biết chú hai anh khẳng định cũng ở phòng hóa trang.
“Chú ba.” Cơ Dã Hỏa rầu rĩ chào hỏi.
“Ừm!” Nghĩ đến kiếp nạn sắp tới của cậu ấy, ánh mắt Tiêu Diễn tràn đầy đồng tình, nghĩ nghĩ, dù sao cũng là cháu trai cùng mình từ nhỏ lớn lên. Anh vỗ vỗ bả vai Cơ Dã Hỏa, nhịn không được chỉ dẫn một chút: “A Dận, về sau cậu nên cách tiểu xa Quán Quán một chút đi.”
Mặt Cơ Dã Hỏa tối sằm.
“Chú ba là vì muốn tốt cho cậu thôi.”
Anh trai của anh quả thực chính là một bình dấm, cực kỳ đề phòng với người khác phái bên cạnh tiểu Quán Quán.
A Dận chính là đối tượng phòng bị số một.
Rốt cuộc, tiểu Quán Quán ở nước ngoài trải qua đoạn thời gian khó khăn, anh ấy không có ở bên chăm sóc nhưng là có A Dận ở cạnh nha.
Không cần phải nói anh cũng hiểu, trong lòng của anh trai anh không hè dễ chịu xíu nào.
Cố tình, quan hệ giữa tiểu Quán Quán và cậu ấy cũng không tồi.
Càng là như vậy, anh trai anh càng là phòng bị, A Dận càng dễ dàng xui xẻo!
“Chú ba.”
*A Dận, nghe chú ba, sớm một chút từ bỏ đi.”
Ánh mắt Cơ Dã Hỏa né tránh: “Tôi không biết chú đang nói cái gì nữa, tôi với Quán Quán chỉ là bạn tốt thôi.
Tiêu Diễn sửng sốt rồi gật đầu: “Bạn tốt cũng được, là bạn tốt coi như cũng còn chấp nhận được, ha hả.”
“Chú hai ở bên trong sao?”
Tiêu Diễn gật đầu: “Ở trong đó.
Cơ Dã Hỏa sắc mặt buồn bã: “Cháu không vào, lát nữa chú nói với Quán Quán một tiếng giùm tôi.”
Đột nhiên cửa phòng hóa trang mở ra.
Ngay sau đó, Lâm Quán Quán lặng lẽ từ phòng hóa trang thò đầu ra, phát hiện ngoài cửa đứng người là Cơ Dã Hỏa cô vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm nói: “Làm tôi sợ muốn chết, thì ra là cậu.”
Nói xong, cô nhanh chóng mở cửa ra: “Mau vào đây!”
Tiêu Lăng Dạ từng bước trầm ổn đi ra.
Lúc này Lâm Quán Quán mới chuyển hướng Cơ Dã Hỏa: “Lúc nãy anh muốn nói gì với tôi vậy?”
Ánh mắt Cơ Dã Hỏa dừng ở vết sưng đỏ trên môi, lưng đột nhiên căng chặt, anh gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Quán Quán, ánh mắt cơ hồ muốn phân xẻ người cô ra: “Cơ Dã Hỏa, anh làm sao vậy?”
Cơ Dã Hỏa cứng ngắc quay đầu: “Suất diễn của tôi quay xong rồi nên tới chào cô một tiếng, tôi lập tức rời khỏi đoàn phim.”
“Ap”
“Chú.” Anh nhìn mắt Tiêu Lăng Dạ, muốn nói lại thôi, do dự nửa ngày, anh bực bội lay tóc xoay người rời đi: “Bỏ đi, tôi đi đây.”
Vậy là sao, thật không thể hiểu được.
Lâm Quán Quán nhăn mày lại, nhìn bóng dáng anh rời đi: “Anh ta bị làm sao vậy?”
Tiêu Diễn cười gượng.
Lâm Quán Quán lại chuyển hướng Tiêu Lăng Dạ.
Tiêu Lăng Dạ nghiêm túc nói: “Rối loạn nội tiết.”
Cơ Dã Hỏa đi thay trang phục diễn ra, mặc lại quần áo của mình, một đầu tóc màu xanh lục cực kỳ bắt mắt.
Quang Dũng xoa xoa cái mũi: “Dã Hỏa, kế tiếp chúng ta đi đâu vậy?”
“Về nhà! Ngủi”
“Để tôi đưa anh về.”
“Không cần, ta chính mình lái xe trở về.”
Nói xong không cho Quang Dũng cơ hội nói chuyện, anh đã câm chìa khóa xe đi một mạch không thèm quay đâu lại.