Máy bay ngừng rung, sự hoảng loạn trong máy bay cũng biến mất, khi Đông Phương Uyển rời khỏi chỗ ngồi đến toilet, Vương Đồ Giai vốn đang nói chuyện với mấy nam sinh khác đột nhiên quay đầu nói:
"Này, Cố Gia Minh."
"Sao?"
"Sao lúc nãy cậu chẳng có chút sợ hãi nào thế?"
Gia Minh ngẩn người:
"Sao tự dưng lại hỏi vậy?"
"Tớ nhìn thấy sắc mặt của tiếp viên hàng không còn tái mét, trong khi đó cậu vẫn có thể đùa giỡn."
"Đâu có."
Gia Minh nở nụ cười, nhỏ giọng nói:
"Mấy người bên cạnh cậu chẳng phải cũng rất trấn định ư, đám Lý Tùng chẳng phải cũng vẫn cười hay sao."
"Mọi người có cười nhưng mất tự nhiên, trong khi cậu với Tiểu Uyển lại đang đùa giỡn, coi như chẳng có việc gì..."
"Tại tớ không chú ý đấy thôi."
Gia Minh cười nói:
"Huống chi có mỹ nữ ở bên tớ quên mất sợ hãi, chứ thực sự tớ cũng rất sợ."
Hai người dù sao cũng không có gì giao tình gì, Vương Đồ Giai cười cười:
"Tớ cảm thấy cậu chẳng sợ chút nào."
Lúc này Đông Phương Uyển đang đi từ trong toilet ra ngoài, trên mặt đỏ bừng dính đầy nước, đi tới chỗ ngồi bên cạnh Gia Minh thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực cười nói:
"Làm tớ sợ muốn chết, sợ muốn chết."
Mọi người ở trên máy bay lúc này đã cởi áo bông hoặc áo khoác, Đông Phương Uyển lúc này mặc một chiếc áo màu vàng nhạt, có một cái dây buộc vòng quanh người, lúc này vỗ ngực cười đúng là đáng yêu và xinh đẹp vô cùng.
Cái cảm giác đáng yêu nhận ra ở trên người Đông Phương Uyển không phải là lần đầu.
Đi vào chỗ bên trong ngồi xuống, Đông Phương Uyển hỏi:
"Vừa rồi nói chuyện gì với mỹ nữ Vương Đồ Giai vậy?"
"Nói về cậu đó."
"Phì… phì!"
Đại khái là bị hù dọa bởi câu nói này, Đông Phương Uyển cười nhìn chăm chú vào Gia Minh một lúc, biểu thị không tin.
Gia Minh nhún vai:
"Tớ nghĩ... hình như cậu hơi tự tin vào bản thân mình, mặc kệ sự thực có đúng hay không."
"Tớ không có lòng tin đối với cậu… cậu nói tớ, nói tớ..."
Nàng ấp a ấp úng nói nhưng không thành, đành vung tay lên, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phun ra một câu:
"Mặc kệ cậu."
Vốn cho là Gia Minh sẽ tức giận vì nàng làm như vậy, nhưng mà chờ một lúc vẫn không thấy gì, nàng quay đầu lại thấy hắn đang ngồi xem cuốn truyện tranh "thám tử lừng danh Conan", nàng vô cùng buồn bực, lôi máy nghe nhạc ra nghe.
Trải qua sự kiện vừa rồi, máy bay bình yên bay tới Amsterdam, Đông Phương Uyển nghe nhạc mãi thấy chán, sau đó lại lôi tạp chí du lịch ra xem, sau đó mượn cuốn truyện tranh của Gia Minh, nhưng chỉ mới xem được một lúc nàng đã thấy chán, nói:
"Thật là hay."
Nhưng sắc mặt của nàng lại không thể hiện như vậy, không hiểu tại sao, tinh thần của nàng lúc này đã có sự lo lắng, muốn nói cái gì đó, giống như "Lời muốn nói" đã hiện lên trên mặt, nhưng lại không tìm thấy lý do để nói, nhìn Gia Minh mấy giây, lại nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Qua một lúc, Gia Minh nhún vai, bỏ cuốn truyện vào trong ba lô, thuận miệng nói:
"Đừng xem nữa, cái này không thích hợp cho người không còn ngây thơ xem."
"Cái gì mà còn trinh hay không còn trinh (1), tớ vẫn còn..."
Đông Phương Uyển vô ý thức nghiêng đầu phản bácm nhưng mới nói được một nửa thì mặt đã đỏ lên, sau đó phì một tiếng quay đầu lại.
(1): Người dịch: Ngây thơ với đồng trinh trùng âm, Đông Phương Uyển nghe nhầm.
Gia Minh bị nàng làm cho hoảng sợ, sau một lúc mới nói:
"Ách, cái gì?"
Câu này giống như một ngọn lửa thổi bùng kho thuốc nổ, Đông Phương Uyển tung một cú huých vào ngực Gia Minh, bị Gia Minh ngăn được, nàng lại tung tay đập vào phía mắt phải của hắn, trông như một người lên cơn động kinh.
Gia Minh hơi nghiêng người, quyền này đập vào ghế phía sau, bạn học ở phía sau nghi ngờ nhìn sang, Gia Minh cười nói:
"Này, đừng có động ác như vậy chứ."
"Coi như cậu trốn nhanh!"
Thấy có người vây xem. Đông Phương Uyển hừ một tiếng, sau đó lại tuôn ra một câu:
"Không thèm chấp."
Nàng đeo tai nghe tiếp tục nghe nhạc, Gia Minh lắc đầu, tiếp tục xem truyện tranh.
Trong khoảng thời gian trên máy bay, hai người không thảo luận thêm vấn đề còn trinh hay không lần nào nữa, Gia Minh yên lặng xem truyện tranh, Đông Phương Uyển thì thay một đĩa nhạc bằng một đĩa học nói tiếng Pháp.
Nhìn đồng hồ đeo tay, thấy lúc này đã hơn 12h, máy bay bắt đầu hạ thấp độ cao, mấy phút sau, chiếc Boeing 747 xuyên qua tầng mây, cảnh sắc tráng lệ của Amsterdam trong cơn mưa xuát hiện trước mặt mọi người.
Khi cất cánh ở Giang Hải là lúc mặt trời mọc, vậy mà tới Amsterdam cũng chỉ là 5h sáng, đối với người máy bay đường dài mà nói, đây chính là một điều thần kỳ.
Máy bay hạ xuống sân bay Schiphol ở Amsterdam, dựa theo lịch tình, mọi người dừng lại ở đây chừng khoảng 3h đồng hồ, sau đó chuyển máy bay đi Lyon - Pháp.
Ba giờ nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, đương nhiên, cho dù đi bộ ở trong sân bay cũng không hết thời gian, có người tranh thủ đi khu mua sắm, thưởng thức những món ngon ở tầng 2, những quán cà phê đặc sắc, phòng nghỉ, phòng tắm, thiền phòng, thậm chí còn có cả bảo tàng và sòng bạc.
Trước khi tới đây mọi người đã được giới thiệu nên hưng phấn vô cùng, máy bay mới hạ cảnh đã túm tụm chia thành mấy nhóm bắt đầu hành động.
Gia Minh không muốn đi đâu, ngồi xuống một chỗ ở lan can thủy tinh nhìn trời mưa, có mấy người quyết định chỗ đi xong, Vương Đồ Giai chạy tới gọi hắn:
"Cố Gia Minh, đi với chúng tớ chơi đi, bọn họ định tới sòng bạc xem."
"Sòng bạc? A, tớ không đi, tớ không đánh bạc."
"Tớ cũng vậy, nhưng mà đám Lương Minh Siêu, Lý Tùng biết, trước đây họ từng tới Macao chơi, La Tĩnh Văn cũng biết chơi đấy, đây là sòng bạc nhà nước, sẽ không có chuyện gì đâu, đi thôi."
Thấy nàng nhiệt tình như vậy, Gia Minh cười:
"Thôi, tớ không đi đâu, các cậu tự chơi đi."
"A."
Mỹ nữ có chút rụt rè, lôi kéo thêm 2 lần nữa thấy Gia Minh vẫn không đi, đành phải phất tay một cái xoay người rời đi.
Đúng lúc này, Đông Phương Uyển từ dưới lầu mang theo một bọc nhỏ chạy tới, cao hứng bừng bừng, thấy Gia Minh ngồi ở đây nhăn mũi hừ nhẹ một tiếng, nghiêng đầu dương dương chạy tới.
Gia Minh đang ngồi đó suy nghĩ một chút, đột nhiên phát hiện mình đúng là không có nơi nào để đi.
Ở kiếp trước, mặc dù hắn là sát thủ trực thuộc bản bộ Bùi La Gia ở Nhật Bản, nhưng mà từ khi thành danh, hơn nữa còn hợp tác với Nguyên Lại Triêu Sang, đa phần hắn đều hoạt động ở Châu Âu, bao gồm cả thời gian nằm vùng ở U Ám Thiên Cầm, bao gồm cả thời gian Nguyên Lại Triêu Sang chết ở Âu Châu, bao gồm cả khi hắn nhìn Giản Tố Ngôn xuất thủ, tất cả đều ở Châu Âu.
Cái sân bay này với hắn có nhiều kỷ niệm, năm 2004 chính ở đây, hắn bị cảnh sát vây chặt, lúc đó hắn còn gài ở trong cái sân bay này cả lựu đạn, trong đó cảnh sát gỡ được một phần, nhưng vẫn còn hai quả nổ tung, có người nói là chết hơn 10 người, bây giờ nhớ tới đúng là không khỏi hoài niệm.
Nghĩ như vậy, hắn dựa theo trí nhớ đi tới hai gian phòng nổ tung, nhưng lại phát hiện đường đi đã bị bịt, giật mình mới phát hiện bây giờ mới là năm 2002. Năm 2003 ở đây mới xây thêm hai phòng khách, năm 2004 nó bị nổ tung, bây giờ nghĩ lại thực kỳ diệu.
Nhớ lại cảm giác đi tới sân bay này, lúc đó trông thì bình thản nhưng lại vô cùng khẩn trương, đương nhiên cũng không ảnh hưởng gì, bởi vì hành động nhiều thì sẽ thành quen.
Tinh thần lúc nào cũng có thể tập trung để quan sát xung quanh, căn cứ vào những chuyện không thích hợp để suy đoán tình huống. Có người cảm thấy sát thủ thật tiêu sái, rất nhẹ nhàng, đương nhiên chỉ có những tay mơ mới cảm thấy như vậy. Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
Chỉ cần gặp mấy lần đột nhiên đấu súng hoặc là bị cảnh sát vây bắt, thì cái cảm giác tiêu sái và dễ dàng sẽ biến mất, uy hiếp của tử vong đủ để tiêu diệt toàn bộ những bóng ma khác, trong lòng con người cũng hình thành những thói quen, khẩn trương và mẫn cảm luôn đi cùng với nhau, cho dù ngủ cũng không thể ngon giấc.
Đương nhiên, đối với những sát thủ đã được Bùi La Gia huấn luyện thì trước khi hành động đã phải có cái cảm giác nguy cơ bốn bề rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ẩn Sát
Chương 465: Sân bay ngày mưa (1)
Chương 465: Sân bay ngày mưa (1)