TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ẩn Sát
Chương 466: Sân bay ngày mưa (2)

Tuy vậy, không phải lúc nào con người cũng hành động theo thói quen, lúc này trông thì tưởng Gia Minh đang nhìn ánh đèn sân bay, nhìn những người ung dung đi lại, đôi khi có những người mặc âu phục, những người mặc quần áo lao động, cũng có những người đang trò chuyện vui vẻ, có những người đứng chọn tỉ mỉ thương phẩm, có người đang nhâm nhi một ly cà phê, nhàn nhãn ngồi ở trước khung cửa nhìn trời mưa.

Nhưng chỉ cần có bất luận động tĩnh gió thổi cỏ lay nào, hắn cũng chỉ mất chừng 5 giây là có thể rút súng, rút đao, thậm chí dùng thìa khuấy cà phê cướp đi sinh mạng của bất cứ người nào.

Ngồi đây nghĩ lại mới thấy, chớp mắt 8 năm đã qua, hắn từ một đứa trẻ con trở thành một thiếu niên trưởng thành, lần này lại đứng trên cái sân bay này, đứng dưới ánh đèn sáng chưng, hắn đã không cần phải có quá nhiều cảnh giác chuyện một người cầm súng đột nhiên nhảy ra...

"Không được nhúc nhích, tôi là cảnh sát quốc tế Đông Phương Uyển, anh đã bị bắt..."

Cầm một cái bánh bích quy, Đông Phương Uyển gian hàng phía trước nhảy ra. Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn

"Tớ... đã nhìn thấy cậu từ lâu rồi, cậu lén lút từ bên kia lẻn tới..."

Gia Minh vô lực thở dài.

"Tớ cũng nhìn thấy cậu từ lâu rồi, cậu một mình đứng đây làm cái gì, định mua lò giữ ấm ư?"

Nàng chỉ vào vật phẩm ở cửa hàng phía trước Gia Minh nói.

"Tớ đang suy nghĩ là làm thế nào có thể dùng cái lò giữ ấm này đè chết người... Cậu không đi đâu ư?"

"Không biết đi đâu cả."

Đông Phương Uyển vuốt tay:

"Nhiều đồ như vậy cũng muốn mua một chút, nhưng mà không thể mang đi Pháp đựoc, chúng ta tới Paris chơi rồi cũng sẽ về, sau đó... không biết nên làm gì nữa..."

"Bên kia có rất nhiều đồ ăn đấy."

"Tớ không biết món nào ngon, hơn nữa không hiểu ngôn ngữ của họ tuy rằng có thể nói là gà mờ tiếng Anh, thế nhưng... hay là thôi đi..."

Hai người vừa đi vừa nói:

"Vậy sao không đi cùng mọi người? Có hướng dẫn viên du lịch phiên dịch hộ thì không thành vấn đề."

"Cậu cũng đi một mình mà... Đi dạo các cửa hàng như thế này đi một mình tự do hơn."

"Tớ biết bên kia có một cái bảo tàng."

Đông Phương Uyển vênh mũi:

"Tớ không có hứng thú với nghệ thuật."

"Đám Vương Đồ Giai đến sòng bạc."

"Chuyện này tớ rất phản cảm..."

"Đến phòng nghỉ ngơi? Hay là đi cầu nguyện?"

"Vậy thì rất chán, huống chi tớ không tin tôn giáo..."

"Hay tới phòng tắm massage."

"Bây giờ, tớ điên mất?"

"Cậu đúng là điên rồi..."

Gia Minh trầm mặc một lát, vươn tay:

"Hình như chúng ta có rất nhiều điểm chung."

"Vậy cậu nói đi, chúng ta đi đâu bây giờ?"

Đông Phương Uyển cười cùng bắt tay hắn.

"Tớ đói bụng rồi, đi ăn một chút gì đó, uống ly cà phê chờ máy bay cất cánh."

"Này, này này, tớ đâu có đói, hơn nữa..."

"Cậu không đi cũng không sao."

"Không có nghĩa khí mà, vừa rồi còn nói có điểm chung..."

Đông Phương Uyển đứng ở đó nhìn thân ảnh Gia Minh càng lúc càng xa, hừ một tiếng đuổi theo:

"Món phải do cậu gọi, ăn không ngon cậu phải trả tiền."

Cuối cùng, do buồn chán nên hai người quyết định tới khu vui chơi giải trí, hai giờ sau, họ tập trung lại với mọi người ở trong sân bay, có lẽ là do hướng dẫn viên du lịch đã có nhắc nhở nên không ai mua nhiều.

Đám Vương Đồ Giai, Lương Minh Siêu, Lý Tùng có lẽ là nhóm hưng phấn nhất, mãi cho tới lúc lên máy bay, cho tới tận khi sang đến Lyon họ vẫn còn líu ríu khoe khoang với mọi người, bọn họ hôm nay tương đối may mắn, Lương Minh Siêu ở sòng bạc thắng được vài nghìn đồng, họ cho rằng đây là điểm khởi đầu may mắn, có lẽ lần du lịch này sẽ vui vô cùng.

Máy bay đến Lyon thì trời bắt đầu có mưa tuyết nhỏ, đoàn người thông qua quan hệ có sẵn thuê hai chiếc ô tô du lịch cỡ lớn, chuẩn bị đi hơn 20km tới khu trượt tuyết Wadi Nasser.

Lúc này thời gian ở Pháp mới là tầm 9h sáng, đa số mọi người chọn cách ngồi trong xe ngủ bù.

Lúc sáng thắng được mấy ngàn đồng dường như đã kéo gần quan hệ của nhóm Vương Đồ Giai, Lương Minh Siêu ở phía sau nhỏ giọng truyền thụ đổ thuật của mình, nói tới mức mặt mày hơn hở, không chỉ có nam sinh mà còn có cả nữ sinh liên tục gật đầu, hiển nhiên là họ đã yêu cái nghề đánh bạc này rồi.

"Lương Minh Siêu và Lý Tùng đều có tình cảm với La Tĩnh Văn..."

Dựa vào chiếc ghế lông nhung ở trên xe, Đông Phương Uyển bắt đầu buôn chuyện với Gia Minh và Hứa Nghị Đình:

"Vương Đồ Giai có rất nhiều con trai thích, nhưng hình như cậu ấy có ý gì đó với Gia Minh..."

"Tớ mặc kệ ai có tình cảm với ai."

Hứa Nghị Đình cười nói:

"Thành thật khai báo, lúc nãy cậu và Gia Minh đi đâu? Mới chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi."

"Đi dạo chứ còn đi đâu."

Đông Phương Uyển thản nhiên bĩu môi:

"Mới đầu chạy đi ăn, hắn gọi lung tung mấy cái Pizza, mùi vị rất tốt, sau đó đi uống cà phê với mấy thứ điểm tâm... Mà thực là kỳ quái, thực đơn toàn tiếng Anh, mấy người chúng ta đâu có ai hiểu, vậy mà anh họ của cậu khua tay múa chân mấy cái, người bán hàng lại hiểu... Cố Gia Minh, trước đây cậu đã tới nơi này phải không?"

****

Trông bề ngoài là xe mới, nhưng chất lượng phải qua thử thách mới kiểm chứng được, trên đường phải leo một cái đèo nên bị hỏng một lần, nhưng cũng may không là có vấn đề gì lớn, sau khi sửa xong lại tiếp tục cuộc hành trình leo qua một ngọn núi tuyết, tới Wadi Nasser thời đã là năm giờ chiều, tuyết lông ngỗng bay kín trời, sắc trời u ám, trông như là ban đêm.

Lúc này, toàn bộ Wadi Nasser được bao phủ trong ánh sáng mỹ lệ, các khách sạn, nhà hàng được xây dựng bằng gỗ theo phong cách châu âu hiện ra, ánh sáng của đèn làm ấm áp cả sơn cốc.

Số học sinh đang mơ màng trong hai cái xe lớn bị tiếng động làm tỉnh lại, có người than sơn cốc quá đẹp, có người tìm kiếm những cáp treo như đã trên bầu trời đầy tuyết, một lát sau, chiếc xe du lịch dừng lại trước cửa một khách sạn bống tầng.

Vừa mở cửa ra một cái, gió tuyết lạnh thấu xương đã ùa vào, mọi người hô to gọi nhỏ tìm áo khoác, sau khi tiến vào trong khách sạn liền hưng phấn và bắt đầu bàn tán, số lượng người như ong làm chật cả khách sạn.

Trong đại sảnh của khách sạn vốn không có mấy người, bởi vì đám học sinh này mà trở nên nhốn nháo.

Người phụ trách khách sạn bắt đầu ra sắp phòng, tuy rằng tới chậm 3 tiếng đồng hồ, nhưng ông chủ khách sạn này chẳng có chút bực dọc nào.

Mắt thấy nhiều như vậy, ông chủ này cười hớn hở, khiến cho những nếp nhăn nhiều thêm gấp đôi, hai gã hướng dẫn viên du lịch bắt đầu giới thiệu, những tràng tiếng pháp tuôn ra như súng máy.

Thời gian tiếp theo chính là chia phòng như thế nào, trong khách sạn tuy rằng khá rộng, cũng có một số phòng tương đối xa hoa, nhưng vì số lượng người trong đoàn là hơn 50 người, phải tiết kiệm, kết quả là Gia Minh ở chung với một người không quen biết, sau khi chào hỏi sơ qua thì ai làm việc của người đấy .

Tuy rằng bên này thời gian mới chập tối, nhưng đối với những người đã quen phong cách làm việc và nghỉ ngơi ở Trung Quốc mà nói, bây giờ vẫn chưa gọi là tối được, sau khi kết thúc bữa ăn tối náo nhiệt ở trong phòng ăn khách sạn, mọi người bắt đầu hoạt động tự do, có không ít người đã ngủ trên xe, bây giờ hưng phấn bừng bừng.

Một số người rủ nhau đi ra ngoài tản bộ, xem phong cảnh, có một số người tương đối nghiêm về thời gian như Đông Phương Uyển thì đang ăn cũng ngáp mấy lần, ăn xong đương nhiên là về phòng ngủ.

Đối với Gia Minh, sau khi ăn cơm xong, hắn bắt đầu nội tuyết đi dạo, hắn đi không có mục đích, bởi vì lúc này cũng không có cảm giác nguy cơ tồn tại, hắn theo thói quen nghề nghiệp quan sát tình hình xung quanh, nắm giữ một số tư liệu cần thiết.

Hiện giờ đang là mùa cao điểm trượt tuyết, Gia Minh nhìn thấy rất nhiều du khách nước ngoài, cái thị trấn này náo nhiệt vô cùng, bóng đêm phủ xuống là bắt đầu có những nhóm trình diễn những kỹ năng đặc biệt bằng xe máy, sau khi xem xét một hồi, tầm 8h30 hắn quay trở lại khách sạn.

| Tải iWin