“Ừ, chính là anh ấy.”
Nói xong, Lâm Niệm Sơ mở to mắt nói: “Cậu nói xem, trái đất này có phải quá nhỏ rồi không?”
“Đúng vậy, quá nhỏ rồi.”
Nhỏ đến mức cô và Niệm Niệm quanh đi quẩn lại vẫn là một vòng tròn, vẫn là bạn bè tốt của nhau.
Đột nhiên trên trời xuất hiện từng đợt pháo hoa nở rộ, màu xanh, màu hồng, màu vàng, màu lục, từng đóa lại từng đóa, vô cùng xinh đẹp.
Hai người ngồi trên bãi cát, ngẩng đầu ngắm pháo hoa.
“Khuê Khuê, cậu thấy đẹp không?” Lâm Niệm Sơ hỏi.
“Ừ, đẹp.”
Cô cảm thấy màn pháo hoa này phần lớn là do Niệm Niệm đặc biệt chuẩn bị cho cô.
Mục đích là muốn cô quên đi ưu phiền, thoát khỏi đau buồn, vui vẻ tiến về phía trước.
Nhưng ai cũng không đoán được rằng kết thúc hai người đều buồn bã đứng lên.
Buổi tối, họ ngồi uống rượu trên bãi cát, cũng không có đồ ăn, hai người cầm chai bia uống như uống nước, một chai lại một chai.
Không nhớ rõ uống hết bao nhiêu chai, Lâm Niệm Sơ uống xong trước, sau đó cũng là người say trước.
Cô ấy nghiêng sang một bên, tựa vào người Nam Khuê: “Khuê Khuê, cậu nói xem, Hoắc Ti Yến sẽ cưới tớ sao?”
“Thật ra tớ rất thích một chiếc váy cưới, tớ có thể tưởng tượng được cảnh tớ mặc chiếc váy cưới đó gả cho anh ấy, nhưng tớ biết anh ấy chắc chắn sẽ không đồng ý.”
“Có khi tớ luôn nghĩ rằng, nếu tớ có thể kiếm rất rất rất nhiều tiền, có thể biến mình thành một người giàu có thì có phải sẽ xứng đôi với thân phận của anh ấy hay không?”
Nam Khuê không nói gì, cô ngẩng đầu uống một ngụm bia lớn.
Ba gia tộc lớn nhất của thành phố là nhà họ Hoắc, nhà họ Lục và nhà họ Cố.
Trong đó nhà họ Hoắc có thân phận khá đặc biệt, nhà họ Hoắc là quý tộc lâu đời, gốc rễ sâu, thế lực rộng, nhiều chi nhánh, khó có thể đoán được, nghe nói đã phồn thịnh mấy trăm năm, thời đại mỗi năm đều là danh môn vọng tộc.
Nhà họ Hoắc có gia quy, vợ của con trai họ Hoắc phải là tiểu thư đến từ danh môn vọng tộc.
Nghe nói mấy trăm năm nay không có ai phá vỡ gia quy này, dù là ai cũng dều đã phản kháng, giãy dụa, từ chối, nhưng cuối cùng không ai là ngoại lệ, ai cũng sẽ thỏa hiệp.
Ngoan ngoãn từ bỏ người mà gọi là người yêu để cưới con gái thế gia, đưa gia tộc tiến lên thêm một bước nữa, ngày càng phát triển hơn.
Mà Hoắc Ti Yến, anh ấy có thoát được số mệnh này không?
Nam Khuê quay đầu lại nhìn, Lâm Niệm Sơ đã buồn ngủ, đầu cô ấy dựa vào vai cô.
Thật ra cô cũng biết đó là chuyện rất khó, gần như không có khả năng.
Lúc trước cô có thể gả cho kiến Thành, ngoài chuyện ông nội là gia chủ đã phát triển gia tộc ra thì còn một nguyên nhân khác không thể cãi lại, đó chính là mẹ cô đã cứu ông nội và cha chồng.
Nếu không có chuyện này thì cô chỉ là con gái của một gia đình bình thường, muốn gả vào nhà họ Lục là chuyện không thể.
Nói gì đến nhà họ Hoắc có gia quy nghiêm khắc như vậy?
“Niệm Niệm, là do chúng ta đều yêu sai người thôi!”
Nam Khuê thì thầm nói nhỏ một câu, sau đó ngẩng đầu uống cạn một lúc mấy chai bia.
Lúc này cô không dừng lại, ngẩng đầu hết một chai, ngẩng đầu lại hết một chai.
Tuy rằng đã sớm nói với bản thân không cần phải nhớ đến người đàn ông kia nhưng bóng dáng anh vẫn ở trong đầu cô quay đi quay lại, chạy tới chạy lui.
Cô không muốn suy nghĩ, cô chỉ muốn đi ngủ một giấc thật ngon.
Mà cồn là lựa chọn tốt nhất.
Uống đi, uống say là tốt nhất.
Cuối cùng Lâm Niệm Sơ và Nam Khuê được người khác đỡ về khách sạn.
Lúc đi hai người đều vui vẻ, lúc về lại say khướt.
Cũng may người đại diện của Lâm Niệm Sơ gọi đến đúng lúc, sau khi chị Đồng nhận được điện thoại đã lập tức gọi mấy người đến đỡ hai người về.
Vì sợ hình ảnh Lâm Niệm Sơ say rượu bị người khác chụp được nên chị Đồng đã luôn chờ ở cửa khách sạn.
Đột nhiên một chiếc xe màu đen sang trọng dừng lại trước của khách sạn.
Hoắc Ti Yến và Lục Kiến Thành gần như cùng nhau bước xuống xe, hai người đàn ông điển trai như nhau, hai đôi chân dài thẳng tắp, khí chất của ai cũng không thể coi thường được, hai người đều vô cùng nổi bật.
Lúc đầu chị Đồng chỉ chú ý xem xe của Lâm Niệm Sơ đã đến hay chưa nên không để ý.
Đột nhiên chị ấy nhìn lướt thấy Hoắc Ti Yến.
Trái tim chị lập tức điên cuồng đập mạnh.
Tổng giám đốc Hoắc?
Sao ngài ấy lại đến đây?
Lại còn vô cùng đúng lúc, đến đúng lúc Niệm Niệm uống say, vận may này đúng là số một.
Thân là một người đại diện, Nguyễn Đồng vẫn biết chút sơ qua về chuyện của Lâm Niệm Sơ và Hoắc Ti Yến.
Nhưng chị ấy không ngờ được rằng mình còn chưa chờ được Niệm Niệm đã chờ được Hoắc Ti Yến, đúng là gặp quỷ rồi.
Nguyễn Đồng vẫn chưa nghĩ được cách nên đối phó như thế nào nên trực tiếp đi qua đó.
Chỉ muốn thoát được một kiếp trước mắt.
Lần trước khi Niệm Niệm uống say quay về, Hoắc Ti Yến đã dặn chị rất rõ: Sau này đừng để Niệm Niệm uống nhiều rượu như vậy.
Lần này thì hay rồi, hai người uống đến mềm nhũn người.
Xong, xong.
Bây giờ trong lòng Nguyễn Đồng vô cùng hoảng loạn.
Chị chỉ cầu mong Hoắc Ti Yến không phát hiện ra mình.
Đúng lúc này, giọng Hoắc Ti Yến truyền đến từ phía sau: “Chị Đồng? Sao chị lại ở đây? Niệm Niệm về chưa?”
“À, chuyện là Niệm Niệm vẫn còn quay phim, có lẽ tối muộn cô ấy mới về, tổng giám đốc Hoắc, sao anh lại ở đây?” Nguyễn Đồng lập tức cười nói.
Hoắc Ti Yến gật đầu: “Cô ấy ở phòng nào, mang tôi đến đó.”
Nguyễn Đồng do dự một chút rồi nói: “Tổng giám đốc Hoắc, có lẽ hôm nay không tiện lắm, bạn thân của Niệm Niệm đến tìm cô ấy, hai cô ấy ở chung một phòng.”
Hoắc Ti Yến nhíu mày, nhìn về phía Lục Kiến Thành.
Lục Kiến Thành tiến lên nói: “Đưa tôi lên lấy hành lí, tôi và Nam Khuê sẽ thuê phòng khác.”
“Ôi, tổng giám đốc Hoắc, chuyện này…” Nguyễn Đồng cười nói: “Nếu không có sự đồng ý của Niệm Niệm và cô Nam Khuê mà đã tự quyết định, nếu như hai người họ biết thì…”
“Tôi biết giải thích như thế nào.” Lục Kiến Thành nói.
Bây giờ trong lòng Nguyễn Đồng đang không ngừng chửi bậy.
Hôm nay chị ấy ra ngoài không xem ngày hoàng đạo sao, hết gặp chuyện khó giải quyết lại còn gặp một Đại Phật ở đây nữa.
Một người là được rồi, đây lại còn là hai người.
Hai người đều là ông chủ lớn, mà chị ấy cũng chỉ là một người bé nhỏ, ai cũng không thể đắc tội được.
Nhất là khi nghĩ đến tương lai của Niệm Niệm, chị ấy lại càng không dám đắc tội.
“Chị Đồng khó xử như vậy sao?” Hoắc Ti Yến nói.
Nguyễn Đồng lập tức nở nụ cười nói: “Đâu có, tôi sẽ mang hai người lên.”
Dứt lời ba người đều chuẩn bị đi vào thang máy.
Đột nhiên sau lưng có một tiếng gọi mạnh mẽ: “Chị Đồng, về rồi, Niệm Niệm về rồi!”
Nguyễn Đồng lập tức dừng chân lại, nghĩ thầm, toang rồi.
Lúc chị ấy xoay người lại, Hoắc Ti Yến và Lục Kiến Thành đều đã xoay người.
Khi thấy Lâm Niệm Sơ và Nam Khuê gần như say đến bất tỉnh nhân sự, đứng cũng không vững, mắt cũng không mở được, khuôn mặt điển trai của hai người đàn ông lập tức tối lại.
Không khí xung quanh hai người cũng trở nên lạnh đến mức đóng băng.
Hoắc Ti Yến đỡ Lâm Niệm Sơ, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Nguyễn Đồng: “Đây chính là quay phim mà chị nói sao? Quay cái gì? Cảnh say rượu à?”
Lúc này Lục Kiến Thành đã ôm lấy Nam Khuê.
Anh không chút do dự mà bế Nam Khuê lên, sau đó đi vào trong thang máy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 154: Đi tìm Nam Khuê (2)
Chương 154: Đi tìm Nam Khuê (2)