Nguyễn Đồng ở bên kia biết mình không thể giải thích được, cuối cùng chỉ có thể cúi người xin lỗi: “Tổng giám đốc Lục, thật xin lỗi, là tôi nói dối.”
Hoắc Ti Yến không để ý đến chị ấy, ôm Lâm Niệm Sơ đi vào thang máy.
Chỉ còn mình Nguyễn Đồng lúng túng đứng ở cửa khách sạn.
Lúc này Tiểu Đào áy náy chạy tới, cẩn thận hỏi: “Chị Đồng, làm sao bây giờ? Chị Niệm Niệm như vậy, kiểu gì tổng giám đốc Hoắc cũng sẽ nổi giận sao?”
“Có nổi giận với Niệm Niệm hay không thì không biết, nhưng đã tức giận với chúng ta rồi.” Nguyễn Đồng nói.
Nói xong chị ấy gãi đầu một cái: “Chúng ta không quan trọng, quan trọng không liên lụy đến Niệm Niệm là được rồi.”
“Tổng giám đốc Hoắc yêu chị Niệm Niệm như vậy, chắc sẽ không đâu.”
Nguyễn Đồng thở dài, chị ấy đã thấy quá nhiều những mối tình trong giới giải trí.
Thật thật giả giả, giả giả thật thật, ai có thể nói rõ chứ?
Thứ chị ấy muốn rất đơn giản, chỉ hi vọng Niệm Niệm không bị tổn thương.
Lục Kiến Thành không kịp lấy hành lí của Nam Khuê, anh trực tiếp ôm cô về phòng của mình.
Thấy cô say đến không biết trời đất trăng sao, Lục Kiến Thành trực tiếp bế cô lên giường.
Anh vừa định đưa tay giúp cô cởi quần áo để đến phòng tắm tắm rửa thì đột nhiên dừng lại, trong đầu anh lập tức xuất hiện sự thật: Hiện tại bọn họ đã không còn bất kì quan hệ nữa rồi.
Bọn họ đã không còn là vợ chồng, sao anh có thể giúp cô tắm rửa nữa chứ?
Cho nên Lục Kiến Thành chuẩn bị đứng dậy tìm người giúp Nam Khuê tắm.
Kết quả anh vừa đứng dậy Nam Khuê đã đột nhiên vươn tay ra, cánh tay mảnh khảnh trắng như ngọc kéo cavat anh, kéo anh đến trước mặt mình.
Lục Kiến Thành không kịp chuẩn bị, bị cô kéo một phát đã trực tiếp đến trước mặt Nam Khuê.
Trong chớp mắt hô hấp của hai người hòa vào với nhau, chóp mũi cũng chạm sát vào nhau.
Mặc dù chỉ chạm chóp mũi nhưng khi nhìn khuôn mặt của cô, nhất là nhìn đôi môi mềm mại đỏ bừng của cô, trái tim Lục Kiến Thành lập tức đập loạn.
Anh thừa nhận, anh bối rối.
Hơn nữa còn vô cùng rối loạn.
Có thể do uống rượu nên Nam Khuê cảm thấy vô cùng nóng.
Cô đưa tay cởi quần áo trên người, vừa cởi vừa hừ nhẹ.
Rõ ràng chỉ là tiếng hừ tùy ý, nhưng đối với Lục Kiến Thành lúc này mà nói, bất kì âm thanh nào cô phát ra cũng đều là thuốc độc trí mạng.
Anh sợ, sợ mình không kiềm chế được.
Nhưng Nam Khuê lại say, không hoàn toàn ý thức được hành động mình đang làm bây giờ, cô nằm trên giường, miệng thở gấp, do có chất cồn nên khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, dưới ánh đèn càng thêm quyến rũ động lòng người, xinh đẹp đến cực điểm.
Quần áo trước ngực bị cô kéo xuống, hơi thở của cô gấp gáp, đường cong xinh đẹp lên xuống càng rõ hơn.
Lục Kiến Thành gần như bị tra tấn đến phát điên rồi, cho dù bây giờ anh không nhìn mặt cô cũng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Huống hồ khoảng cách của anh và cô lại gần như vậy, anh lại còn có thể nhìn thấy rõ cô.
“Khuê Khuê…”
Lục Kiến Thành lẩm bẩm tên cô, anh không còn lí trí, cứ thế cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô.
Nhưng lúc anh đang định hôn lên thì Nam Khuê đột nhiên đưa tay ra đánh một cái lên mặt Lục Kiến Thành.
Đúng lúc này cô mơ màng mở mắt ra, có chút không dám tin nhìn khuôn mặt mơ hồ trước mặt mình.
Lục Kiến Thành?
Có chuyện gì xảy ra vậy?
Rõ ràng cô đã tự chuốc say bản thân, đã nói là sẽ không nhớ đến anh, đã nói uống say rồi đi ngủ một giấc thật ngon, sao vẫn thấy khuôn mặt như ẩn như hiện của Lục Kiến Thành trước mặt vậy?
Nam Khuê nâng tay, tiếp tục đánh lên mặt Lục Kiến Thành.
Cô dùng sức đánh bộp bộp bộp lên mặt Lục Kiến Thành.
Cô vừa đánh vừa thấp giọng nỉ non: “Phiền chết đi được!”
“Lục Kiến Thành, sao tất cả đều là anh vậy? Sao anh lại xuất hiện vậy?”
Người nào đó nghe xong, sắc mặt lập tức đen như đáy nồi, cô không muốn nhìn thấy anh như vậy sao?
Cho dù uống say cũng không muốn nhìn thấy anh?
“Lục Kiến Thành, anh biết không? Anh giống như con quỷ đòi mạng vậy, sao cứ như âm hồn không tan bám theo tôi vậy?”
Luôn đi qua đi lại ở trong đầu cô, đuổi cũng không đi, khiến cô vô cùng buồn bực.
“Nam Khuê, những gì em thấy là sự thật, anh là người, không phải quỷ.” Lục Kiến Thành tức giận nắm lấy cổ tay cô, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo.
Nam Khuê nghe xong, dường như cô có chút ngẩn người.
Nhưng cô lại đột nhiên cười nói: “Đúng nha, chắc anh không phải quỷ rồi, đâu có con quỷ nào đẹp trai như vậy chứ? Nhưng sao anh lại giống hệt Lục Kiến Thành thế này? Anh là ai?”
Bây giờ Lục Kiến Thành tức đến không nói ra lời.
Không nhận được câu trả lời, Nam Khuê không hài lòng bĩu môi, cô đưa tay, dúng sức đẩy một cái, hung dữ hỏi: “Anh là ai? Rốt cuộc anh là ai?”
“Nam Khuê, anh là Lục Kiến Thành, anh chính là Lục Kiến Thành.”
Biết cứng rắn không có tác dụng, Lục Kiến Thành mềm giọng, nói với cô bằng giọng vô cùng nhẹ nhàng.
Sau khi Nam Khuê nghe xong thì mơ màng cười.
Một lúc lâu sau, cô lại đưa tay vỗ mặt Lục Kiến Thành, cười nói mơ: “Lục Kiến Thành? Ha ha… Anh nói anh là Lục Kiến Thành?”
“Nhưng sao anh có thể là Lục Kiến Thành được chứ?”
“Anh nhìn anh đi, thật ngốc, nói dối cũng không biết chọn.”
“Anh không nói dối, anh là thật.” Lục Kiến Thành cố gắng nói.
“Đồ ngốc, bây giờ Lục Kiến Thành đang ở nhà đó! Tôi ở Hải Nam, sao anh ấy có thể đến đây được?” Nam Khuê nói xong toét miệng cười ngốc.
Lục Kiến Thành giữ lấy quần áo lỏng lẻo trên người cô, kiềm chế sự xúc động trong lòng, kiên nhẫn giải thích: “Đồ ngốc, anh không thể…” Bay đến sao?
Lời anh còn chưa nói hết thì Nam Khuê đã thả lỏng tay.
Cô xoay người lăn lộn trên giường, sau đó lại mơ màng nhắm mắt lại.
Cô vừa xoay qua xoay lại trên giường vừa ôm gối, đôi môi mềm hơi chu ra, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Niệm Niệm, cậu biết không? Tớ vừa gặp được một người đóng giả Lục Kiến Thành, anh ta còn muốn lừa tớ nữa, may mà tớ thông minh, nếu không sẽ thật sự bị anh ta lừa rồi.”
Lục Kiến Thành hàng thật đứng bên cạnh giường nghe cô nói vậy thì khóe miệng giật giật.
Anh là hàng thật giá thật, sao lại thành hàng giả rồi?
“Niệm Niệm, giường của cậu thật mềm, thật thoải mái!”
“Niệm Niệm, cậu nói đúng, đàn ông trên thế giới này nhiều như vậy, sao tớ cứ phải đâm đầu vào một người chứ, không phải cậu sẽ giới thiệu bạn trai cho tớ sao? Tớ cảm thấy dáng người của tiểu thịt tươi trong điện thoại cậu cũng rất đẹp, đẹp hơn Lục Kiến Thành nhiều, cậu giới thiệu người đó cho tớ đi!”
“Không thì đại thúc cũng được, trưởng thành ổn định, lại biết thương người, tớ thấy tớ càng thích đại thúc hơn, nếu không cậu giới thiệu đại thúc đi.”
“Ừm? Tình chị em cũng rất đáng yêu nha, làm sao bây giờ? Hay cậu giới thiệu cho tớ một em trai đáng yêu đi.”
“Niệm Niệm, tớ cảm thấy tất cả đều rất tốt, làm sao bây giờ? Cậu giới thiệu hết cho tớ đi.”
Như vậy thì cô có thể quên được Lục Kiến Thành làm người ta hận kia rồi.”
“Đồ khốn, cút đi.”
“Mau cút đi.”
Vừa nghĩ đến Lục Kiến Thành, Nam Khuê đã dùng sức vung tay.
Hai lần trước tay của cô lập tức vung vẩy trong không trung.
Nhưng lần này làm sao vậy? Tay của cô hình như không cử động được.
“Hu hu…” Nam Khuê gấp đến mức bật khóc: “Đồ khốn, ai túm tôi vậy, thả tôi ra, buông tôi ra.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 155: Khuê Khuê, nhìn rõ xem anh là ai
Chương 155: Khuê Khuê, nhìn rõ xem anh là ai