Lục Kiến Thành nắm lấy tay cô, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Nam Khuê lập tức kích động, cô rút tay mình ta, giọng nói vô cùng lạnh lẽo.
“Bây giờ anh bảo anh ta đi khỏi đây ngay, em không muốn nhìn thấy anh ta.”
Hoắc Ti Yến đến tìm cô có chuyện gì?
Đương nhiên không có tốt tới mức đến để quan tâm sống chết của cô rồi.
Vừa về nước, anh ấy đã gọi điện cho cô nhưng cô cố ý không nghe máy.
Không ngờ mấy ngày sau anh ấy lại trực tiếp chạy đến tận đây tìm cô.
Vừa nghĩ đến Niệm Niệm, Nam Khuê liền không thể nào thuyết phục bản thân đối tốt với Hoắc Ti Yến được.
“Anh ta muốn ở lại đây cũng được, nhưng em sẽ không nói cho anh ta biết điều mà anh ta muốn biết.”
“Em xuống dưới ăn cơm đây, nếu như anh muốn ở cùng anh ta thì cứ ở đây đi!”
Nói xong, Nam Khuê liền đi xuống lầu.
Biết cô tức giận rồi, Lục Kiến Thành liền vội vã giơ tay ra kéo cô lại: “Khuê Khuê, đừng như thế mà, Ti Yến, cậu ấy đã hối hận rồi, bây giờ cậu ấy đi tìm em là vì muốn cố gắng bù đắp cho Lâm Niệm Sơ.”
“Những khổ sở mà Niệm Kiệm đã phải chịu đựng mấy năm nay, anh ta không bù đắp nổi đâu.”
“Anh thả em ra, em muốn đi xuống dưới.” Nam Khuê lại lặp lại một lần nữa.
“Vậy anh đi cùng em.”
“Không cần đâu, nếu đã là bạn tốt của anh thì anh ở đây cùng anh ta đi!”
Khi hai người đang lôi kéo nhau, cửa thư phòng đột nhiên mở ra, thân hình cao lớn của Hoắc Ti Yến từ trong phòng bước ra.
Không thể không nói, khi gặp lại Hoắc Ti Yến, Nam Khuê đã rất ngạc nhiên.
Chàng trai đẹp trai cao ráo ngày nào bây giờ đã phờ phạc đi rất nhiều.
Đặc biệt là khuôn mặt đầy râu kia lại càng khiến người ta bất ngờ.
Nhưng cho dù có như thế thì sao chứ?Truyện
Niệm Niệm của cô còn thảm hơn anh ta.
“Nam Khuê, tôi biết cô không muốn gặp tôi.” Hoắc Ti Yến bước vài bước đã đi tới trước mặt cô: “Chỉ cần cô nói cho tôi biết tung tích của cô ấy, cô muốn điều kiện gì tôi cũng có thể đồng ý.”
“Vậy sao?”
Nam Khuê cười nhạt rồi lạnh lùng nhìn anh ấy: “Mấy năm không gặp, không ngờ Hoắc tổng lại phóng khoáng như vậy, nếu như lúc đó anh cũng phóng khoáng như vậy với Niệm Niệm, thỏa mãn hết tất cả điều kiện của cô ấy thì có khi con của hai người bây giờ cũng mấy tuổi rồi đấy.”
Không khó để nghe ra, trong lời nói của Nam Khuê đầy sự mỉa mai.
Nhưng mỉa mai thì sao chứ, vì để tìm được Lâm Niệm Sơ, Hoắc Ti Yến chỉ có thể chịu đựng thôi.
“Với tư cách là bạn thân của Niệm Sơ, tôi biết rằng cô đang bất bình cho cô ấy, tôi cũng biết cô đang trách tôi, thế nên bây giờ tôi chỉ muốn bù đắp cho cô ấy mà thôi.” Giọng nói của Hoắc Ti Yến vừa trầm thấp lại thô cứng.
“Hoắc tổng sai rồi, anh có thể đối xử rất nhẫn tâm với Niệm Niệm, đối với tôi đều không thương hại gì, sao tôi dám trách anh chứ?”
“Nam Khuê, Hoắc Ti Yến tôi từ khi sinh ra tới giờ chưa cầu xin ai bao giờ, nhưng bây giờ tôi cầu xin cô hãy nói cho tôi biết tung tích của cô ấy đi.”
Nghe đi, ngữ khí này đáng thương biết bao!
Quả thật là một bộ dạng vô cùng thâm tình.
Nếu như không biết những khổ sở mà Niệm Niệm đã phải chịu đựng thì có khi cô đã thật sự mềm lòng mà nói cho Hoắc Ti Yến biết rồi.
Nhưng cô làm sao có thể quên được chứ?
Niệm Niệm của cô tốt như vậy, rõ ràng là một cô gái tươi tắn, cô ấy vốn có thể thuận lợi trên con đường sự nghiệp của mình, thậm chí còn có thể tỏa sáng trên sân khấu quốc tế nữa.
Nhưng cô ấy lại bị Hoắc Ti Yến, bị nhà họ Hoắc hành hạ đến mức toàn thân đầy thương tích.
Tội lỗi như vậy thật sự không thể tha thứ được.
“Khuê Khuê, nếu như em thật sự biết tung tích của Lâm Niệm Sơ, hay là” Lúc này, Lục Kiến Thành cũng nói giúp cho Hoắc Ti Yến.
Vốn dĩ Nam Khuê đã tức giận sẵn rồi, giờ nhìn thấy Lục Kiến Thành đứng về phía Hoắc Ti Yến cô lại càng tức giận hơn.
“Hoắc Ti Yến” Nam Khuê nhìn anh ấy, nói từng chữ từng chữ chắc như đinh đóng cột: “Tôi nói cho anh biết, tôi không biết Niệm Niệm đang ở đâu, nhưng cho dù tôi có biết thì tôi cũng sẽ không nói cho anh biết đâu.”
“Anh đã quên anh và cái gia tộc hào môn hiển hách của anh đã làm ra những việc bẩn thỉu gì rồi sao? Cuộc đời của Niệm Niệm đã đủ khổ rồi. Cô ấy đã phải nỗ lực biết bao nhiêu mới có được chỗ đứng vững chắc trong giới giải trí.”
“Cô ấy vốn dĩ có thể có một cuộc đời tỏa sáng và tuyệt vời, cô ấy có thể đứng trên sân khấu hoàn thành ước mơ của cô ấy và tỏa sáng một cách rực rỡ, nhưng kết quả thì sao? Một ngôi sao hạng A bỗng chốc trở thành một nữ diễn viên dính thị phi bị người người ghét bỏ chỉ bằng một câu nói của nhà họ Hoắc các anh.”
“Anh đã hủy hoại cuộc đời của cô ấy, hủy hoại tình cảm của cô ấy, hủy hoại tất cả mọi thứ của cô ấy rồi. Hoắc Ti Yến, anh nhớ lấy, chính anh đã biến cô ấy trở thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ.”
Hoắc Ti Yến rời đi rồi.
Một người luôn kiêu ngạo như anh ấy, gần như đã chán nản mà rời khỏi nhà họ Lục.
Trong bữa tối, Nam Khuê rất yên lặng.
Đến cả Tư Mặc và Niệm Khanh chọc cho cô cười thì cô cũng chỉ miễn cưỡng cười một cái rồi thôi.
Sau khi ăn tối xong, Nam Khuê giao hai cậu bé cho ông bà nội rồi lên lầu luôn.
Thời tiết buổi tối khá tuyệt, gió nhẹ mát mẻ, lá cây bị gió thổi xào xạc.
Nhưng cho dù như thế, chỉ cần nghĩ đến chuyện lúc chiều, Nam Khuê liền cảm thấy rất khó chịu trong lòng.
Sau khi do dự một hồi, cô vẫn là rút điện thoại ra bấm gọi cho số điện thoại đã ghi nhớ trong lòng kia.
“Alo, Khuê Khuê!” Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh.
Chỉ là, Lâm Niệm Sơ của bây giờ, giọng nói đã dịu dàng và hướng nội hơn rất nhiều rồi.
Đã không còn bốc đồng, tùy hứng như ngày xưa nữa.
“Say khi về nước, mọi chuyện đã sắp xếp ổn thỏa hết chưa?” Lâm Niệm Sơ hỏi.
“Ừm, đã ổn cả rồi.”
“Vậy cậu và Lục Kiến Thành sao rồi? Khi nào kết hôn nhất định phải báo cho tớ biết đấy nhé.”
“Đã đăng ký rồi, nhưng còn việc chuẩn bị cho hôn lễ thì có lẽ sẽ mất khá nhiều thời gian, có thể sẽ hơi muộn một chút. Cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ nói cho cậu biết mà, tớ chờ cậu đến làm phù dâu cho tớ đấy!”
Lâm Niệm Sơ cười nhẹ: “Phù dâu thì không cần đâu, dù sao với hình tượng bây giờ của tớ mà làm phù dâu cho cậu thì sẽ không tốt lắm đâu, có thể tham dự hôn lễ của cậu, tận mắt nhìn thấy cậu hạnh phúc là tớ đã mãn nguyện rồi.”
“Niệm Niệm, cậu đừng nói như thế, trong đoàn phù dâu của tớ sẽ mãi mãi để một vị trí cho cậu, đó là vị trí dành riêng cho cậu, không ai dành được đâu.”
“Cảm ơn cậu, Khuê Khuê!”
Làn gió nhẹ nhàng lướt qua má, rõ ràng dịu dàng như vậy.
Nhưng trong lòng Nam Khuê lại vô cùng nặng nề.
“Niệm Niệm” Cuối cùng, cô vẫn đã mở lời rồi: “Có chuyện này, tớ muốn nói cho cậu biết.”
“Chuyện gì vậy?”
“Lúc nãy, Hoắc Ti Yến đã tìm tớ, anh ta hỏi thăm địa chỉ của cậu.”
Đầu dây bên kia liền lập tức trầm mặc.
Một lúc lâu sau, Nam Khuê cứ như thế cầm lấy điện thoại, không dám làm phiền.
Cô chỉ dám im lặng chờ đợi.
Cuối cùng, không nhớ là sau bao lâu, giọng nói của Lâm Niệm Sơ cuối cùng cũng đã xuyên qua điện thoại truyền đến tai cô: “Tìm tớ? Tìm tớ làm gì chứ? Không lẽ anh ta đã quên, lúc đó chính anh ta là người đã đuổi tớ đi sao!”
Rõ ràng là một chuyện đau lòng như vậy.
Nhưng Lâm Niệm Sơ không hề khóc, cô ấy còn cười mà nói.
Nhưng cô ấy càng cười, Nam Khuê lại càng cảm thấy đau lòng hơn.
“Niệm Niệm, cậu yên tâm, không có sự cho phép và đồng ý của cậu, tớ tuyệt đối sẽ không tự ý nói cho anh ta biết đâu. Tớ sẽ mãi mãi đứng về phía cậu.”
“Ừm, nếu như anh ta lại đến tìm cậu.”
Lâm Niệm Sơ nói được một nửa, đột nhiên lại cười một cách yếu ớt: “Bỏ đi, người luôn kiêu ngạo như anh ta, tìm đến cậu mất mặt một lần rồi nhất định sẽ không tìm đến lần hai nữa đâu.”
“Hơn nữa, có thể anh ta chỉ là đột nhiên nhớ ra có một người phụ nữ đã từng yêu anh ta đến mức thảm hại, chốc lát có hứng thú muốn đi hỏi xem thôi, không tìm được thì thôi.”
“Dù sao, bên cạnh anh ta cũng không thiếu phụ nữ, tìm tớ làm gì chứ?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 450: Tôi không thể nói cho anh biết
Chương 450: Tôi không thể nói cho anh biết