Giọng nói cô đơn đó, sự khó chịu đó.
Cho dù cách một cái điện thoại nhưng Nam Khuê cũng có thể cảm nhận thấy nó một cách sâu sắc.
Dẫu sao, cô cũng đã từng trải qua cảm giác đó nên cô có thể đồng cảm được.
“Niệm Niệm, nếu như một mình cậu ở bên ngoài quá cô đơn thì hãy quay về đi, Tư Mặc và Niệm Khanh đều rất nhớ cậu, có hai đứa ở bên cạnh cậu nhất định sẽ vui vẻ hơn đấy.”
“Được, nếu như có một ngày tớ mệt rồi, tớ nhất định sẽ quay về.”
“Ừm, tớ luôn đợi cậu.”
Tắt điện thoại, Nam Khuê vẫn rất lo lắng trong lòng.
Mười giờ tối, sau khi đứa hai đứa bé lên giường đi ngủ, Nam Khuê mới phát hiện Lục Kiến Thành vẫn luôn không về phòng.
Lúc đó, hai người vì chuyện của Hoắc Ti Yến nên đã cãi nhau.
Cô vốn dĩ còn tưởng rằng người nào đó sẽ đến dỗ dành cô.
Kết quả đợi tới đi lui, đợi đến khi hai đứa con đều đi ngủ hết rồi vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.
Lại nhìn vào điện thoại, vậy mà đến một cuộc điện thoại, một tin nhắn Wechat cũng không có.
Nói không buồn thì là giả.
Con gái mà, kiểu gì cũng có chút ngang bướng.
Cho dù đã là vợ là chồng rồi nhưng trong lòng vẫn hi vọng được yêu thương chứ.
Nằm trên giường, Nam Khuê xem điện thoại chờ Lục Kiến Thành về.
Kết quả chờ đến hơn mười một giờ cũng không thấy đâu.
Lại đợi thêm mười phút nữa, Nam Khuê đã không còn kiên nhẫn nữa rồi, cô cũng chẳng muốn đợi tiếp nữa.
Bỏ đi, nam nữ bình đẳng, vợ chồng bình đẳng.
Anh không đến dỗ cô, vậy thì cô chủ động đi làm hòa vậy!
Thế là Nam Khuê khoác một chiếc áo mỏng rồi đi đến thư phòng.
Kết quả, khi cô mở cửa thư phòng ra thì phát hiện bên trong tối om, trên ghế trống rỗng, làm gì có ai?
Mở điện thoại ra, Nam Khuê trực tiếp gọi thẳng cho anh luôn.
Một bên khác, Lục Kiến Thành đang ở bên cạnh Hoắc Ti Yến đang say khướt.
Nhìn thấy Nam Khuê gọi tới, trong lòng anh lại vừa vội vã vừa lo lắng.
“Bà xã!” Biết bản thân đuối lý nên ngữ khí của Lục Kiến Thành vô cùng dịu dàng.
“Anh không ở nhà sao? Em không thấy anh ở trong thư phòng.”
“Anh có chút việc gấp, bà xã em đừng lo lắng, anh sẽ về ngay đây.”
Cúp máy, Lục Kiến Thành lại gọi điện thoại thúc giục tài xế.
Anh cũng đã uống rượu rồi nên không thể lái xe được.
Tài xế cuối cùng cũng đã đến rồi, anh đỡ Hoắc Ti Yến về đến nhà họ Hoắc, tự mình giao tận tay anh ấy cho mẹ Hoắc, sau đó mới yên tâm mà rời đi.
Anh đã ở quán bar cả một đêm, cộng thêm việc uống không ít rượu với Hoắc Ti Yến nên khiến cho cơ thể anh đầy mùi rượu.
Thế nên, anh ở tầng một tắm rửa.
Anh tắm đến khi trên người không còn mùi rượu nữa thì mới lên lầu, quay về phòng ngủ.
Đèn trong phòng ngủ đã tắt rồi, chỉ còn ánh sáng vàng mờ mờ phát ra từ chiếc đèn tường chiếu sáng cho cả căn phòng mà thôi.
Vì để không làm phiền giấc ngủ của cô, Lục kiến Thành di chuyển rất nhẹ nhàng.
Kết quả, khi anh đi đến bên cạnh giường lại phát hiện chỉ có mỗi Tư Mặc và Niệm Khanh, còn Khuê Khuê cơ bản không có trên giường.
Hai đứa trẻ, chân của đứa này gác lên bụng của đứa kia, chân của đứa còn lại thì đã đá bay chăn ra ngoài rồi.
Lo lắng sợ bọn trẻ bị ốm, Lục Kiến Thành liền vội vã đắp lại chăn cho chúng.
Rồi sau đó mới đứng dậy đi tìm Nam Khuê.
Cuối cùng, Lục Kiến Thành nhìn thấy bóng hình quen thuộc và xinh đẹp bên ngoài ban công.
Cầm theo chiếc chăn mỏng, anh đi tới nhẹ nhàng khoác lên cho Nam Khuê, đồng thời cũng ôm chầm lấy cô từ phía sau: “Gió đêm tuy dễ chịu, nhưng vẫn khá lạnh, em ăn mặc phong phanh quá, đừng để bị cảm đấy!”
“Anh về rồi?” Giọng nói của Nam Khuê có thể nói là rất hòa nhã.
“Xin lỗi bà xã, anh vừa mới đi uống rượu cùng Ti Yến, cậu ấy say ghê quá.” Lục Kiến Thành chủ động nói rõ đầu đuôi ngọn nguồn.
“Em biết.” Nam Khuê gật đầu: “Anh ta là bạn của anh, hai người từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, em biết em không thể vì quan hệ giữa em và Niệm Niệm mà yêu cầu anh cắt đứt quan hệ với Hoắc Ti Yến được.”
“Điều này không công bằng với anh, thế nên nhìn từ góc độ đồng cảm, anh cũng không thể yêu cầu em nói địa chỉ của Niệm Niệm cho anh ta biết, chúng ta hãy hiểu cho nhau, được chứ?”
“Được, cảm ơn bà xã.”
Lúc vào trong, Lục Kiến Thành bế Nam Khuê đi về phòng ngủ.
Sau một tuần làm việc liên tục, không dễ gì mới đến thời gian nghỉ ngơi.
Vốn dĩ một nhà bốn người tính đi tới khu vui chơi để chơi.
Kết quả đến lúc đó Lục Kiến Thành lại có việc phải đi công tác, Vân Thư hình như cũng bị cảm rồi.
Thế là Nam Khuê chỉ đành một mình đưa tiểu Tư Mặc và tiểu Niệm Khanh đi khu vui chơi chơi.
Lúc vừa mới bước vào khu vui chơi, bởi vì nhan sắc của hai cậu nhóc, Nam Khuê dắt tay hai cậu bé, cả quãng đường nhận được rất nhiều sự chú ý của người qua đường.
Thậm chí lúc đi qua cô còn có thể nghe thấy người bên cạnh đang khen ngợi bọn họ.
“Woa, nhìn kìa nhìn kìa, hai cậu nhóc đẹp trai quá đi!”
“Trời ơi, đã là sinh đôi rồi còn đẹp cả đôi nữa, khiến người khác ngưỡng mộ quá đi mà!”
“Sinh đôi? Anh thấy hai cậu bé không giống nhau lắm!”
“Aiya, tuy rằng không quá giống nhau, những nhìn nhiều khía cạnh vẫn khá giống nhau mà, hơn nữa động tác của hai cậu bé rất đồng bộ, quần áo cũng giống hệt nhau, em dám cá đây nhất định là anh em sinh đôi.”
Có thể đó là một đôi tiểu tình nhân, hai người họ nói được một lúc thì liền đánh cược với nhau luôn.
Đột nhiên, cô gái kia cầm theo hai cây kem đi tới rồi ngồi xổm xuống trước mặt Niệm Khanh và Tư Mặc, cô gái mỉm cười đáng yêu: “Hi, hai tiểu soái ca, chị mời các em ăn kem nhé, có được không?”
Hai bạn nhỏ đồng thời quay người lại nhìn về phía Nam Khuê.
Cô gái vội vã nhìn về phía Nam Khuê giải thích: “Chào chị, thật ngại quá, có chút đường đột rồi, cái đó, em chỉ là muốn hỏi hai cậu bé này là anh em sinh đôi đúng không ạ?”
Bởi vì cô đã nghe thấy cuộc cá cược của cô ấy và bạn trai, nên Nam Khuê liền trả lời rất nhanh: “Đúng vậy, hai đứa nó là anh em sinh đôi khác trứng.”
“Cảm ơn chị ạ!” Cô gái mỉm cười vô cùng ngọt ngào, đồng thời đưa hai cây kem trong tay ra: “Cái này là em vừa mới mua ở cửa hàng bên cạnh để tặng cho hai cậu bé ăn ạ.”
Nam Khuê gật gật đầu, lúc này tiểu Tư Mặc và tiểu Niệm Khanh mới đồng thời mở miệng.
“Cảm ơn chị, chị thật xinh đẹp!”
Giọng nói của hai cậu bé non nớt đáng yêu, dễ nghe vô cùng.
Nói cảm ơn xong, hai cậu mới duỗi tay ra nhận lấy cây kem thơm ngon kia.
Sau khi nhận lấy cây kem, hai cậu bé liền thỏa mãn mà liếm một cái, sau đó cười típ mắt.
Sau cùng, lúc rời đi, cô gái kia còn chụp cùng với hai cậu một tấm ảnh.
Nhìn thấy cô gái dồi dào sức sống, thỏa mãn mà chạy tới chỗ bạn trai kia khiến cho Nam Khuê đột nhiên cảm thấy vô cùng bồi hồi.
Nếu như cô và Lục Kiến Thành lúc học đại học cũng giống như đôi tình nhân này thì cô có lẽ cũng sẽ hạnh phúc, ngọt ngào giống như cô gái lúc nãy.
Dẫu sao, ở cùng với người mình yêu thì đến thở thôi cũng cảm thấy ngọt ngào mà.
Sau khi nói lời tạm biệt với cô gái kia, Nam Khuê liền dắt theo hai cậu bé tiếp tục đi vào bên trong khu vui chơi.
Có thể là vì hai cậu bé quá phấn khích, đặc biệt là Niệm Khanh. Sau khi cơ thể hồi phục, cậu bé có thể có thể làm một vài động tác chạy nhảy, quả thật đã hoạt bát hơn rất nhiều.
Có lẽ là vì chạy quá nhanh nên cậu bé đã vô tình đụng vào một người phụ nữ đeo kính râm đang đi từ phía trước đến.
Nhìn thấy Niệm Khanh suýt chút nữa bị ngã, Nam Khuê bị dọa sợ liền chạy như bay tới, cố gắng ôm lấy cậu bé.
May mắn là tốc độ của cô đủ nhanh, vừa kịp lúc ôm chặt lấy Niệm Khanh vào lòng.
Nhưng, khi người phụ nữ kia tháo kính mắt xuống và gọi tên cô, Nam Khuê ngẩng đầu lên nhìn, cả người liền lập tức đứng hình.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Chương 451: Thấu hiểu lẫn nhau
Chương 451: Thấu hiểu lẫn nhau