Thật bất ngờ, nam nhân không tiến lên đánh người như hai nàng tưởng tượng, hắn đi tới trước mặt gã ông bầu rồi hỏi một cách cực kì lễ phép:
- Tiên sinh xưng hô như thế nào?
- Họ Cao.
Gã điển trai thản nhiên đáp, trong giọng nói có vẻ ta đây là người đức cao vọng trọng, tuy nhiên con mắt khi đảo qua người nữ thư ký thì lập tức sáng ngời, sau đó rất nhanh bình tĩnh trở lại.
Trên thực tế, đối với việc tên nhà quê trước mắt chủ động tiến lại gần, hắn chả thèm để ý, không nhà quê sao được, đến nhà hàng cao cấp như thế này ăn cơm mà vẫn mặc một đồ bình dân. Hắn tưởng đối phương được cô nàng học muội kia giới thiệu về mình nên muốn lại đây vuốt mông ngựa. Dạng người này hắn thấy nhiều lắm, hễ vừa nghe đến chức nghiệp của mình là đều có biểu hiện như vậy. Mà bây giờ lại còn hỏi tên mình, không chừng là muốn làm bộ không nhận ra mình, để mình có ấn tượng sâu sắc đối với hắn. Đối với người quanh năm suốt tháng sống trong cảnh đấu đá lẫn nhau như hắn, loại mưu kế trẻ con này thật sự quá non nớt.
- Chẳng lẽ chỉ có họ mà không có tên sao?
Hướng Nhật nói có chút đay nghiến, nghe như kiểu mắng người ta có cha sinh không có mẹ dưỡng. Đương nhiên, chủ yếu là vì thái độ không coi ai ra gì của đối phương làm hắn rất khó chịu, nhưng hắn cũng không phát tác ngay lập tức. Hướng Nhật tự nhận là một người văn minh, hắn muốn cho đối phương biết mình sai ở đâu, sau đó giáo huấn đối phương thật cẩn thận. Nói một cách thông tục, trước là trêu chọc đối phương cho đã, tiếp theo mới chính thức ra tay, cái này cũng giống với đạo lý mèo trước khi ăn chuột phải vờn con mồi đến chết khiếp mới thôi.
Gã điển trai hiển nhiên cũng không biết chính mình đã trở thành con mồi của người khác, nhưng hắn có thể nghe ra đối phương đang chửi mình, tuy nhiên vẫn cố nén giận, đồng thời càng cố gắng ra vẻ bình dị dễ gần:
- Anh cứ đùa, sao chỉ có họ không được, kẻ hèn này là Cao Trung Bảo, mong được chiếu cố nhiều.
Nói xong, hắn nhìn chằm chằm đối phương, ngoài miệng cười nhưng trong lòng không hề cười. Nếu như không phải bên cạnh còn có hai vị mỹ nữ khiến hắn phải duy trì cách cư xử hoà nhã lễ độ, không chừng đã sớm mắng đối phương xối xả. Hiện tại, hắn đã nhìn ra đối phương không phải tới vuốt mông ngựa, mà là đến gây sự. Có lẽ đối phương còn không biết thân phận của mình, nghĩ vậy nên hắn nói ra họ tên đầy đủ, nhưng hắn không ngờ tên quê mùa đối điện cũng không có bất cứ biểu hiện gì quá kích động, trái lại vẫn giữ nguyên vẻ cười cợt. Điều này làm Cao Trung Bảo phải thầm kêu xúi quẩy, đồng thời cũng hiểu ra được một chút, xem cách ăn mặc của tên nhà quê này, rõ ràng không phải là loại người có thể thường xuyên đến những chỗ kiểu này, như thế thì làm sao có thể nghe nói qua tên mình, cho dù có nói cũng vô dụng. Nghĩ đến đây, hắn đã coi đối phương chỉ là một tên ngu xuẩn thích tự tìm lấy cái chết, trong lòng không khỏi cười khinh miệt, sau đó quyết định không thèm để ý đến hắn, thay vào đó là nhìn về phía mỹ nữ đi chung với đối phương.
Mỹ nữ trước mắt thực sự là một siêu cực phẩm, trên người chẳng những toát ra vẻ mị lực thành thục mà những cô gái trẻ không thể nào có được, và càng làm cho người ta kinh ngạc chính là bộ ngực của nàng, quả thực là.Cao Trung Bảo không biết hình dung như thế nào cho xứng, nhưng hắn có thể khẳng định cô gái này tuyệt đối là cực phẩm trăm năm khó gặp. Vội vàng đứng dậy, hắn rút từ trên người ra một tấm danh thiếp màu vàng và đưa tới:
- Xin chào tiểu thư, gặp mặt coi như là có duyên, đây là danh thiếp của tôi.
- Thì ra là Cao tiên sinh.
Phương Oánh Oánh nhận lấy, tiện thể liếc mắt một cái, sau đó nói bằng giọng bình thản. Cái tên Cao Trung Bảo nàng đã nghe nói qua, đây là ông bầu có quyền lực nhất trong giới giải trí hiện nay, hễ là người được hắn lăng xê cuối cùng đều trở thành đại minh tinh nổi tiếng một thời. Cho nên rất nhiều nam nữ muốn nổi danh đến phát cuồng đều mơ ước được hắn coi trọng, tuy nhiên cái này chẳng có chút hấp dẫn nào đối với Phương Oánh Oánh. Đầu tiên, nàng không muốn thành ngôi sao để rồi lúc nào cũng có thể bị chụp ảnh, tiếp theo, nếu như nàng muốn, căn bản không cần người lăng xê, với danh tiếng hiện giờ của công ty Hướng Nhật, chỉ cần hơi để lộ tin tức ra ngoài, cho dù không muốn nổi danh cũng khó. Hơn nữa, thái độ của gã ông bầu này đối với nam nhân cũng làm cho Phương Oánh Oánh cảm thấy rất khó chịu, hắn tưởng mình là gì? Một ông bầu nho nhỏ mà thôi, đem so với một tập đoàn hùng mạnh như công ty Hướng Nhật, chằng khác nào như châu chấu đá xe. Có điều Phương Oánh Oánh cũng đã nhìn ra nam nhân đang muốn trêu chọc đối phương, cho nên cũng không để lộ thân phận của mình ngay lập tức, nàng lại nhìn thoáng qua danh thiếp đối phương, sau đó ngẩng đầu hỏi:
- Cao tiên sinh làm việc trong ngành giải trí?
- Đúng vậy, coi như có chút thành tựu.
Cao Trung Bảo khiêm nhường nói. Ngay từ đầu, hắn thấy mỹ nữ này khi nghe đến tên mình cũng không có vồn vã như những cô gái khác thì có chút thất vọng. Bây giờ lại nghe đối phương hỏi về công việc của mình, hắn lập tức "đinh ninh" rằng nàng chưa từng nghe qua tên mình, chút thất vọng ban đầu nhanh chóng bị vứt qua một bên, cũng khó trách, chưa từng nghe qua đại danh của mình thì có biểu hiện như vậy cũng là bình thường. Cách nghĩ này không khỏi làm Cao Trung Bảo có chút kích động, hắn rất muốn nhìn xem đối phương khi biết chi tiết về mình sẽ có vẻ mặt như thế nào, vì thế cố ý vỗ vỗ đầu, như nhớ lại cái gì đó:
- À, quên mất, Lạc Phi Tử cùng Tư Mã Dự đều do một tay tôi đào tạo.
Lạc Phi Tử cùng Tư Mã Dự là ai, có lẽ không có ai không biết, hiện nay cặp nam thanh nữ tú có thể nói là nổi tiếng khắp đại giang nam bắc.
Tuy nhiên ngoài sự mong đợi của hắn, trên mặt đối phương cũng không xuất hiện vẻ kinh hãi hay hâm mộ như trong tưởng tượng, mỹ nữ mà Cao Trung Bảo đánh giá là tuyệt đối cực phẩm chỉ nói một câu:
- Cao tiên sinh thật lợi hại.
Sau đó không nói thêm gì nữa.
Điều này làm cho hắn có cảm giác buồn bực đến hộc máu, cứ như là đang đấm vào bị bong vậy. Nhưng thấy tên nhà quê cùng cô nàng học muội được mình mời tới ở bên cạnh đều có vẻ giật mình la lên một tiếng, trong lòng hắn ít nhiều gì cũng thư thái được phần nào. Nhưng Cao Trung Bảo vẫn chưa thoả mãn, lại quay đầu nhìn về phía tên nhà quê mà ban đầu hắn đã định không thèm để ý tới, hắn muốn mượn chuyện này đả kích đối phương, coi như trả thù chuyện vừa rồi dám chửi mình. Vì thế hắn hỏi bằng giọng khinh miệt:
- Vị.Tiên sinh này cũng biết Lạc Phi Tử cùng Tư Mã Dự sao?
Mấy lời này ai cũng thấy rõ là trắng trợn xem thường đối phương, vừa mỉa mai vừa khinh thường.
Sắc mặt Nhâm Quân lập tức trở nên khó coi, cho dù mới đây còn giật mình vì hắn nhắc đến hai đại minh tinh Lạc Phi Tử cùng Tư Mã Dự, chút hảo cảm đối với cái tên trước mặt vốn là học trò cũ của mẹ mình cũng tan thành mây khói, bất luận kẻ nào cũng không thể sỉ nhục nam nhân, đấy là giới hạn nhẫn nại trong lòng Nhâm Quân. Về phần Phương Oánh Oánh, mặc dù sớm biết nam nhân có âm mưu, nhưng trong mắt vẫn toát ra vẻ tức giận, thậm chí còn cân nhắc xem sau khi trở về có nên chấm dứt mọi sự hợp tác với các ngôi sao hay công ty giải trí có quan hệ với tên họ Cao này hay không.
Tuy nhiên Hướng Nhật thân là đối tượng bị khinh bỉ lại không có biểu hiện bất mãn rõ ràng như hai nàng, sắc mặt không có chút thay đổi, hắn nói:
- Gặp qua vài lần.
- Hả?
Cao Trung Bảo còn chưa phát hiện sự khác thường của hai đại mỹ nữ bên cạnh, chỉ là trong lòng khinh bỉ tên nhà quê không thôi, gặp qua vài lần? Chắc là gặp trên TV? Nói nhẹ nhàng như vậy, chẳng lẽ tưởng mình gặp qua trong hiện thực thật sao? Đừng đùa chứ, chuyện này còn khó tin hơn cả việc heo nái trèo cây!
Hướng Nhật không rảnh đi so đo với đối phương, hắn đã có phần chán cái trò chơi này, đột nhiên kéo Nhâm Đại tiểu thư lại gần bên mình, sau đó hỏi bằng giọng không dễ chịu gì cho cam:
- Ta muốn hỏi, có phải ngươi muốn giới thiệu cô ấy đi làm người mẫu?
- Đương nhiên.
Cao Trung Bảo gật gật đầu thừa nhận, câu hỏi bất ngờ của đối phương làm hắn có chút nghi hoặc, nhưng cũng không hề gì, bất luận kẻ nào cũng không thể thay đổi ý định của mình.
Hướng Nhật lạnh lùng hỏi:
- Vậy ngươi có hỏi qua ta chưa?
- Hỏi ngươi?
Cao Trung Bảo thiếu chút nữa là cười thật lớn, mình muốn làm việc gì cũng phải cân nhắc đến ý kiến của người khác hay sao? Huống chi còn là một tên nhà quê không biết điều như thế này.
- Ta nghĩ chuyện của bạn gái ta, ta có thể quyết định.
Hướng Nhật híp mắt nói, trong mắt lấp lánh ánh hàn quang.
- Cô ấy là bạn gái ngươi?
Sau khi nghe đối phương nói những lời này, Cao Trung Bảo rốt cuộc cũng biến sắc, đảo mắt nhìn, nhưng lại phát hiện cô nàng học mụôi kia đã sớm ôm lấy eo của nam nhân, sắc mặt càng âm trầm thêm vài phần.
- Cứ cho là vậy, nhưng cô ấy muốn làm người mẫu, ngươi có là bạn trai cũng không thể quản được?
Cao Trung Bảo tuyệt đối không thể dễ dàng để cho kế hoạch của mình có biến. Vốn chiều hôm nay hắn chỉ định quay về thăm trường cũ một chút, đương nhiên cũng có ý muốn khoe khoang thân phận của mình, thuận tiện tìm xem sinh viên nào có tiềm lực hay không, không ngờ lại giúp hắn phát hiện một nữ sinh có đầy đủ khí chất của người mẫu, sau hỏi thăm mới biết được đấy là con gái của chủ nhiệm lớp ngày xưa, điều này làm cho hắn vui mừng khôn xiết. Đối phương sở hữu vóc người cao gầy thon thả, hết sức cân xứng với khuôn mặt xinh đẹp làm người ta khó có thể kháng cự, hơn nữa thủ đoạn lăng xê của mình có thể nói là xuất thần nhập hóa, không cần bao lâu đối phương sẽ trở thành một con gà đẻ trứng vàng trong tay mình. Mắt thấy con gà đẻ trứng vàng sắp bay mất, hắn sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ chứ?
- Lỗ tai nào của ngươi nghe thấy cô ấy muốn làm người mẫu?
Hàn quang trong mắt Hướng Nhật càng trở nên sắc bén vô cùng, tới nước này rồi mà đối phương còn nói như vậy, chẳng lẽ thật sự cho rằng mình không dám làm gì hắn hay sao?
- Ta chẳng muốn tranh cãi với người làm gì!
Cao Trung Bảo lập tức nổi cơn thịnh nộ, đây là lần đầu tiên hắn bị một thằng ôn con vô danh chỉ vào mũi nói chuyện, muốn phát tác nhưng lại nhớ ra mình thân là một người có tiếng tăm, nếu đi cãi nhau với một tên nhà quê, ngộ nhỡ bị phóng viên chụp ảnh, chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến hình tượng của mình. Hắn cố nén lửa giận, bàn tay vung lên và nói:
- Tóm lại, cô ấy đã đáp ứng ta, ngươi căn bản không có quyền xen vào!
- Cao tiên sinh, thật ngại quá, tôi cũng không đáp ứng anh cái gì!
Nhâm Quân bên cạnh tức thời mở miệng nói, từ lúc đối phương sỉ nhục nam nhân nàng đã bất mãn, lúc này lại còn bịa ra chuyên mình đáp ứng hắn, không phải sẽ làm cho nam nhân hiểu lầm hay sao? Trong cơn phẫn nộ nhất thời, nàng cũng không thèm để ý đối phương có phải học trò cũ của mẹ mình hay không, thẳng thừng trở mặt. Sắc mặt Cao Trung Bảo càng thêm khó coi, trong mắt dường như sắp phun ra lửa, ngay cả phong độ thân sĩ vốn duy trì từ đầu đến giờ cũng bị vứt sang một bên:
- Cô không đáp ứng ta? Vậy cô đi theo ta ăn cơm làm gì? Cô nghĩ rằng ta có nhiều thời gian lãng phí trên người cô như vậy sao? Có phải muốn tiền hay không? Được, nói đi, muốn bao nhiêu, ta lập tức cho.
Một tiếng "Bốp" nặng nề vang lên, mặt hắn bị tát một phát thật mạnh, khiến cho hắn không thể nói tiếp.
Hướng Nhật không khỏi có chút ngạc nhiên, vốn hắn đang muốn động thủ nhưng lại phát hiện gã họ Cao đã bị người khác xử lý trước, mà người nổi nóng đánh gã không ai khác, chính là nữ thư ký vẫn đứng ở một bên nãy giờ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 279: Nóng nảy ra tay
Chương 279: Nóng nảy ra tay