- Con điếm thối tha, mày dám đánh tao?
Cao Trung Bảo rống lên giận dữ, hắn chỉ biết là mình tại nơi đông người thế này lại bị một đứa con gái bạt tai, chuyện mất mặt này cơ hồ làm hắn mất đi lí trí, giơ tay định đánh lại. Song tay vừa mới giơ lên lại thấy vung không nổi, bởi vì bên cạnh có một người đang giữ chặt lấy tay hắn.
- Ngay cả phụ nữ mà cũng đánh sao, mày chắc không phải là người?
Hướng Nhật cầm cổ tay đối phương, hơi tăng thêm chút lực nói.
- A.
Cao Trung Bảo lập tức đau đớn kêu lên, hắn không biết tại sao tên nhà quê này thoạt nhìn gầy yếu không có bao nhiêu sức mà lại có sức mạnh như vậy, nhất thời kêu:
- Mày, mày.buông tay!
- Buông tay à?
Hướng Nhật trong mắt lộ ra nét tàn nhẫn, trong nháy mắt lại tăng thêm một ít lực, cố ý nắm vào giữa cổ tay đối phương, lúc này mới chậm rãi nói:
- Nếu tao không buông thì sao?
- A.
Cao Trung Bảo lần này càng kêu to hơn, bởi vì ở tay truyền đến một cơn đau đớn khiến sắc mặt hắn trắng bệch, miệng lại điên cuồng hô to:
- Bảo vệ, bảo vệ!
Ồn ào ở đây sớm đã thu hút sự chú ý của mấy người xung quanh. Có thể tới nơi này dùng cơm thì phần lớn đều là người lắm tiền, bọn họ cũng sớm nhận ra tên đang kêu la thảm thiết kia, chẳng phải là người quản lý vàng gần đây tiếng tăm nổi như cồn Cao Trung Bảo sao?
Trong lòng thầm hô tốt, đồng thời cũng háo hức tò mò muốn xem trò hay, gã này đáng bị giáo huấn một trận, lúc nào cũng ỷ vào khi trước ký kết hợp đồng với Lạc Phi Tử và Tư Mã Dự mà đi ăn lường uống gạt khắp nơi, ai ngờ bây giờ mới phát giác ra hợp đồng diễn viên của hai ngườicăn bản không phải do hắn làm đại điện ký kết, thậm chí họ không muốn dính dáng tới hắn nhưng không dứt được. Tuy nhiên cũng có người vì Cao Trung Bảo mà bất bình, những người này phần lớn là mấy cô gái trẻ tuổi ăn mặc xinh đẹp hở hang, có lẽ vì muốn mượn danh tiếng hàng đầu của hắn một số nàng còn có biểu hiện quá khích, nóng lòng đứng lên để trình diễn một màn "nữ nhân cứu anh hùng". Nhưng trong khi các nàng định hành động thì một người dẫn đầu một toán bảo vệ đi đến vây xung quanh, làm cho các nàng mất cơ hội động thủ.
- Ông Cao.
Tên dẫn đầu lập tức nhận ra Cao Trung Bảo nên mở miệng gọi hắn như nhận họ nhận hàng, tiếp theo chuyển ánh mắt về phía Hướng Nhật. Khi nhìn thấy quần áo đối phương đang mặc trên người thì không khỏi nhíu mày, bởi vì còn có điều cố kỵ gì đó nên hắn không dám phát tác, chỉ trầm giọng nói:
- Vị này, có phải có chuyện gì hiểu lầm ở đây, có thể buông tay ra nói rõ ràng trước được không?
- Mày là ai?
Hướng Nhật lạnh lùng liếc mắt nhìn đối phương một cái, nhất thời hiểu ra ý định của tên cặn bã kia, nói chuyện cũng không thèm giữ ý tứ nữa. Tên dẫn đầu rất tức giận nhưng cố nén xuống, ngón tay chỉ vào ngực trái của mình nói:
- Tôi là người quản lý ở đại sảnh.
Hướng Nhật tùy ý liếc mắt một cái, phát hiện ra một bảng tên quả nhiên có ghi "Quản lý đại sảnh Trương XXX". Nhìn dòng chữ, Hướng Nhật cười khẩy:
- Trương quản lý phải không? Có một số chuyện không liên quan thì tốt nhất là đừng xen vào, nếu không lại rước họa vào thân.
- Sao?
Tên dẫn đầu lông mày càng nhíu chặt, đối phương dường như đang uy hiếp hắn? Điều này khiến hắn cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không dám tùy tiện kết luận lai lịch của đối phương. Nhìn cách ăn mặc hình như cũng chỉ là người bình thường, nhưng đối mặt với việc mình dẫn đến nhiều bảo vệ như vậy mà còn dám buông lời cảnh cáo, nếu không phải đầu có vấn đề thì chắc chắn đối phương có chỗ dựa vững chắc. Trương quản lý cảm thấy đắn đo, tên họ Cao này vốn là khách quen ở đây, hơn nữa cũng có chút tiếng tăm, tuyệt đối không thể đắc tội. Nhưng hiện tại xem ra người thanh niên bình thường kia cũng không hề đơn giản.Đang do dự thì đúng lúc này hắn liếc mắt qua người đứng bên cạnh chính là nữ thư kí, trong lòng liền cả kinh. Đây.chẳng phải Phương thư kí của công ty Hướng Nhật sao? Mặc dù vẻn vẹn mới gặp mặt có một lần nhưng Trương quản lý có thể khẳng định, cực phẩm mỹ nữ trong bộ đồ dạ hội màu đen này chính là Phương thư kí của công ty Hướng Nhật.
Xem nàng cùng tên thanh niên ăn mặc không có gì đặc biệt đứng chung một chỗ, phỏng chừng hai người có quan hệ cũng không bình thường. Mặc dù chỉ là một thư kí, nhưng cả Bắc Hải ai chẳng biết, trong công ty ngoại trừ tổng giám đốc Tô Úc thì tiếng nói của nàng là lớn nhất. Có thể nói là dưới một người mà trên vạn người. Đắc tội với người như vậy thì tuyệt đối không phải hành động sáng suốt. Nghĩ tới đây, trong lòng Trương quản lý đã có tính toán, giọng nói chuyện hạ xuống không ít, thậm chí ngay cả từ ngữ cung kính cũng dùng tới:
- Thưa tiên sinh, ngài cũng biết tôi chỉ là người làm công ăn lương, thật sự không thể làm như vậy được, ngài có thể buông tay người ta ra rồi nói chuyện được hay không?
Công ty Hướng Nhật là một công ty lớn, không sai, nhưng họ Cao cũng không phải là tiểu nhân vật, mặc dù so với người ta thì là một trời một vực, nhưng đã mở quán làm ăn thì không thể đắc tội với khách, nhất là càng không được khiến cho khách tức giận, tóm lại là không thể đắc tội với cả hai. Trương quản lý đang nghĩ cách lấy lòng hai bên, nhưng hắn đoán được người trẻ tuổi kia có khả năng liên quan đến công ty Hướng Nhật, trong nội tâm đã có xu hướng nghiêng về bên hắn. Hướng Nhật một lần nữa liếc mắt nhìn đối phương, không thể nghĩ quản lý đại sảnh Trương XXX lại có thể đổi mặt nhanh như thế, không khỏi đánh mắt nhìn qua nữ thư kí bên cạnh, phỏng đoán tên này đã nhận ra thân phận của nàng. Nếu đối phương đã nể mặt như vậy Hướng Nhật cũng không muốn làm khó hắn, tay lại bóp chặt cổ tay tên cặn bã họ Cao một cái khiến tên kia kêu thảm lên một tiếng rồi mới bỏ ra. Cao Trung Bảo liên tiếp lùi lại bảy, tám bước, thiếu chút nữa là đụng vào mấy người đang ngồi dùng cơm ở phía sau, vội vàng ổn định thân hình, một mặt đỡ cái cổ tay như muốn gãy ra từng đoạn, một mặt đi tới trước, hai mắt đỏ lừ:
- Trương quản lý, còn không cho người bắt hắn lại!
Giọng nói đầy thù hận không khỏi làm cho người ta khiếp sợ.
- Cao tiên sinh.
Trương quản lý vội vàng ngắt lời, hắn không muốn để chuyện xảy ra lớn hơn nữa, trong lòng cũng không khỏi mắng to, mịa kiếp, nếu đối phương là người bình thường ta còn phải ăn nói khép nép sao? Đồ ngu đần nhà ngươi, bình thường đòi hỏi như vậy còn không tính, nhưng muốn nổi bật lúc này thì làm sao được? Trước mặt người ta mà muốn ra oai sao? Tuy trong lòng vô cùng khinh bỉ, nhưng ngoài miệng Trương quản lý vẫn lễ phép thấp giọng nói:
- Cao tiên sinh, ông mau nói lời xin lỗi rồi rời nơi này đi.
- Xin lỗi? Ta không có nghe lầm chứ?
Cao Trung Bảo hoàn toàn không để ý đến ý tốt của đối phương, hắn nghĩ tên quản lý họ Trương này đúng là điên rồi, nếu không sao lại nói ra những lời như vậy? Hơn nữa, chịu nhục trước mặt bao nhiêu người thế này, không nói lời nào lấy lại chút thể diện thì sau này khỏi ra ngoài làm ăn. Nhưng hiện tại thấy Trương quản lý cũng có vẻ nghiêng về phía địch nhân, hơn nữa chính mình lại không phải là đối thủ của tên quê mùa kia, Cao Trung Bảo quay sang mấy người khách trong phòng ăn thanh minh thanh nga:
- Mọi người làm chứng phân xử cho, tên tiểu tử này, không sai, chính là hắn thỉnh cầu ta nhân nhượng cho bạn gái hắn, ta không đồng ý, hắn liền động thủ, trên thế giới thử hỏi còn có người ngông cuồng không tôn trọng pháp luật như vậy sao?
Nhưng người quanh đó bắt đầu xì xầm bàn tán, dù sao danh tiếng của tên họ Cao kia vẫn còn đó, lại nhớ tới có khối người nổi tiếng cũng hay gặp phải chuyện như vầy, cũng không có gì kỳ quái cả. Hơn nữa, chủ yếu là do quần áo Hướng Nhật mặc trên người nhìn rất xấu xí khó coi, càng làm cho đa số người ở đây ít nhiều tin lời nói đầy thuyết phục của tên họ Cao. Tuy nhiên vẫn có người ngoại lệ, đó chính là Trương quản lý. Khi đoán được một chút thân phận của đối phương, hắn liền không lộ ra ngoài mặt, trong lòng nảy sinh ý ác, họ Cao, đây là ngươi muốn chết, không nghe lời ông, ông vừa rồi đã tận tình tận nghĩa nhắc nhở ngươi rồi.
Nhâm Quân càng tức giận đến toàn thân run rẩy. Thật là không biết xấu hổ, người vô sỉ như vậy là lần đầu tiên nàng nhìn thấy. Đang muốn tiến lên cùng đối phương lý luận, Hướng Nhật đã kéo tay nàng lại, bước tiến lên phía trước, ánh mắt tràn ngập sát ý bắn về phía tên họ Cao nói:
- Thằng họ Cao kia, tao vốn định bỏ qua cho mày, mày lại tự hủy đi con đường sống của mình, vậy cũng đừng trách tao.
Vừa nói Hướng Nhật thò tay vào trong túi quần.
- Mày muốn làm gì?
Cao Trung Bảo trong lòng run lên, liên tiếp lùi về phía sau vài bước, hắn tưởng đối phương muốn rút vũ khí ra. Ngay cả Trương quản lý cũng không khỏi khẩn trương. Suy nghĩ của hắn cùng tên họ Cao giống nhau, nhưng lại nhìn thấy đối phương rút ra cái gì đó không giống như trong đầu mình suy nghĩ, không khỏi thở phào một hơi. Nhưng ngay sau đó tim hắn lại đập mạnh hơn, nếu mình không nhìn nhầm thì đối phương rút ra là một quyển chi phiếu, hắn muốn làm gì đây?
Hướng Nhật rất nhanh điền vào một chuỗi con số dài, sau đó đưa cho Trương quản lý, giọng bình thản nói:
- Đây là một trăm triệu, ông xem có đúng hay không?
- Ách
Trương quản lý sửng sốt, nhưng lập tức phản ứng, trong lòng rung động mạnh, tay cầm chi phiếu cũng bắt đầu run theo, cẩn thận xem xét chi phiếu trong tay thật giả ra sao, một lúc sau, hắn rốt cuộc ngẩng đầu lên, miệng cũng run run nói:
- Một.trăm triệu, không.sai, đúng là.một trăm triệu!
- Là thật thì tốt rồi.
Hướng Nhật như là đang lần nữa thuật lại một sự kiện hết sức bình thường, tiếp theo lại liếc mắt nhìn về phía tên quản lý họ Cao, chỉ thẳng ngón trỏ vào mặt hắn nói:
- "Cao tiên sinh" đúng không? Tao không cần biết mày thuộc về công ty nào, tao chỉ biết rằng công ty này thu được một trăm triệu của tao thì cũng có thể cân nhắc một chút về "thỉnh cầu" xin từ chức của mày. Còn nữa, tao không muốn thấy mày ở Bắc Hải nữa!
Yên tĩnh, xung quanh vốn đang ầm ĩ nhưng lập tức yên tĩnh tựa như người đang chuẩn bị hô to đột nhiên bị bóp chặt lấy cổ họng. Không khí có vẻ kỳ dị vô cùng. Người ở đây mặc dù có chút tiền, nhưng so với việc vất qua cửa sổ một trăm triệu hoàn toàn là hai khái niệm bất đồng. Một trăm triệu là nhiều hay ít, sợ rằng không ai biết rõ, chỉ là khi ngươi có được một trăm triệu, tiền đối với ngươi mà nói chỉ là một đống con số. Một trăm triệu có thể làm cho bao nhiêu người điên cuồng, chứ đừng nói đến một tay quản lý nho nhỏ, cho dù là tổng giám đốc công ty, một trăm triệu cũng có thể mua đứt hắn. Điểu đáng nói ở đây chính là đối phương vứt qua cửa sổ một trăm triệu mặt không đổi sắc, người có ngu cách mấy cũng đoán được nguồn tài lực của hắn hùng hậu đến cỡ nào, hơn nữa, hắn cũng đã nói qua, không muốn nhìn thấy đối phương ở Bắc Hải. Nói cách khác, họ Cao không còn đất hoạt động ở Bắc Hải. Ngông cuồng, đây mới chính là ngông cuồng!
Những người đang xem xung quanh rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, sau đó lại xôn xao hẳn lên. Đúng là không thể tưởng tượng nổi. Người này nhìn qua có vẻ ngay cả quần áo cũng không mua được mà tùy tiện liền xuất ra số tiền lớn đến như vậy chỉ để đuổi một người đi khỏi Bắc Hải. Lúc này đã không ai chú ý đến vẻ mặt giận dữ của tên quản lý vàng Cao Trung Bảo kia nữa, sự thất bại của hắn đã rõ. Mà các nữ nhân ăn mặc xinh đẹp hở hang khi nãy định lên tiếng bất bình cho Cao Trung Bảo lại cảm thấy may mắn vì vừa rồi không có mạo muội mà hỗ trợ, nếu không lại đắc tội với thái tử gia không biết rõ thân phận này, phỏng chừng cả đời cũng không được yên thân. Đồng thời cũng không khỏi ghen ghét hai nữ nhân đang đứng bên cạnh thái tử gia kia, nếu như mình cũng có thể giống như các nàng thì chẳng phải so với việc phải nịnh hót Cao Trung Bảo một trăm.không, là một nghìn lần vẫn còn hơn sao?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đỉnh Cấp Lưu Manh
Chương 280: Ngông cuồng
Chương 280: Ngông cuồng