TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sự Trở Lại Của Đệ Nhất Tông Sư
Chương 224: Độc Cô Cửu Kiếm.

Nhóm dịch: black - Biên: NguyenDuy84

Mặc dù cũng không tới mười kiếm, nhưng nói tới sự chuẩn xác thì căn bản không giống như các kiếm pháp khác. Vốn dĩ bản thân kiếm pháp này đều không phải do công kích mà sinh ra. Nhưng nếu như nói nó là kiếm thuật phòng ngự thì lại hiển nhiên càng không chính xác.

Bởi vì Độc Cô Cửu Kiếm này căn bản là có kiếm pháp chỉ công không thủ.

Cái gì gọi là chỉ công không thủ? Công, không phải là nói đoạt công, mà là liệu định tiên cơ, lấy công làm thủ. Là chỉ công không thủ, kỳ thật lại là lấy công làm thủ. Công tức là thủ, thủ tức là công.

Tần Vô Song trong tay có kiếm, mỗi ngày đều mô phỏng kiếm ý của Độc Cô Cửu Kiếm ở trong đầu, lúc này có thể nói một thân kiếm pháp đã vô cùng cao cường.

Chỉ là dùng kiếm trong tâm với dùng kiếm ở trong tay thì vẫn cần một quá trình chuyển hóa. Quá trình này cũng không khó nhưng cần phải luyện tập.

Tần Vô Song đã quyết định, dùng đối thủ ở vòng thứ hai này đem luyện một chút kỹ năng dùng kiếm.

Cái môn kiếm kỹ này, không có bất cứ chiêu thức nào cả, tuy rằng gọi là Độc Cô Cửu Kiếm nhưng tuyệt đối không có một bộ sách võ thuật dạy chiêu số cố định nào cả.

Linh dương treo sừng, không có dấu vết để có thể tìm ra, chính xác là dùng để nói cảnh giới của môn kiếm kỹ này.

Truyền thuyết nói rằng, kiếp trước vị tiền bối đã sáng tạo ra kiếm kỹ này là danh kiếm Độc Cô Cầu Bại. Nghe nói sau khi một thân kiếm kỹ này đại thành, phá tan cảnh giới Tiên Thiên, đến lúc thoát xác đăng tiên, cảnh giới vô cùng cao.

Bởi vậy môn kiếm pháp này, kiếm kỹ cũng không thể thế tục đơn giản như vậy. Dùng ở trong tay Hậu Thiên võ giả, cố nhiên là uy lực cực kỳ cường hãn, thường có thể lấy yếu thắng mạnh. Dùng trong tay của Tiên Thiên thì đúng là càng thêm tinh diệu tuyệt luân. Kiếm ý ở bên trong càng có thể phát huy tới khả năng tận cùng.

Trong lòng của Tần Vô Song đột nhiên vừa động, nhớ lại kiếp trước lão đầu tử huyền bí thu dưỡng mình đã từng nói với bản thân một câu nói, kỹ năng không có mạnh yếu, cảnh giới có cao thấp.

Bất kể là kiếm thuật, hay là một môn công pháp khác, nếu đã có thể truyền thừa ngàn năm, luôn luôn có những bí mật cao nhất, thì tất nhiên là phải có chỗ hơn người.

Ở trong tay Hậu Thiên võ giả, sự phát huy tác dụng của nó có lẽ là một, hai thành mà thôi. Mà đến trong tay Tiên Thiên cường giả có lẽ sẽ phát huy ba, năm thành, thậm chí là cao hơn nữa.

Cũng giống như Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm, Tần Vô Song hồi vẫn chưa tiến tới cảnh giới Tiên Thiên cứ luôn cảm thấy Hư kiếm đã là tiêu chuẩn đỉnh cao của thế tục võ học rồi. Nhưng sau khi tới cảnh giới Tiên Thiên, mới phát hiện Hư kiếm chỉ là kiếm thức của Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm.

Lại như cái này Độc Cô Cửu Kiếm dùng trong tay của Hậu Thiên võ giả, uy lực có thể phát huy một, hai phần mười, nhưng dùng trong tay của Tiên Thiên cường giả, có lẽ uy lực lại tăng trưởng gấp bội.

Kỹ năng không có mạnh yếu, cảnh giới có cao thấp.

Tần Vô Song càng mạnh lên thì càng cảm thấy đạo lý này rất sâu sắc. Nếu lấy cảnh giới của chính mình lúc này thì cho dù mình sử dụng kỹ năng thế tục kém cỏi nhất, đấu với Hậu Thiên võ giả, thì cho dù đối thủ có thi triển võ học tinh diệu nhất thì cũng e rằng cũng chỉ có một kết cục là bị giết.

Dù sao thì sự chênh lệch giữa Tiên Thiên với Hậu Thiên chính là trí mạng.

Tiên Thiên cường giả ngắt lá bẻ hoa giết địch, mà Hậu Thiên võ giả cho dù trong tay có thần binh lợi khí thì cũng không nhất định là có thể thắng lợi được. Nói trắng ra chính là hai chữ cảnh giới.

Tần Vô Song hôm qua một mình ở trong mật thất, lĩnh ngộ kiếm ý của Độc Cô Cửu Kiếm, mãi cho đến chạng vạng tới mới đột nhiên có điều lĩnh ngộ, phiêu nhiên đi ra đại điện, đi đến rừng mai già phía sau Thanh Vân Điện, múa kiếm ý giữa rừng mai.

Trong nháy mắt lúc đó, kiếm ý ở trong đầu Tần Vô Song hoàn toàn được khai thông. Độc Cô Cửu Kiếm ở trong tay hắn mơ hồ bất định, giống như thần cung quỷ tiễn, hoàn toàn không thể tìm ra dấu vết.

Mà giờ phút này, tất cả những kiếm ý nhỏ trong buổi tối hôm qua toàn bộ đều nảy lên trong lòng.

Đi lên đài, đối thủ của hắn đã đứng chờ khá lâu.

Kẻ này vẻ mặt hung ác nham hiểm. Cười lạnh giương mắt nhìn Tần Vô Song. Hắn từ trước tới giờ cũng đã nghe nói qua những chiến tích của Tần Vô Song, cũng biết hắn là Quán quân trong cuộc khảo hạch Đệ tử Cao cấp, đoạt giải sáu hạng điểm tuyệt đối.

Nhưng mà hắn thực sự thấy không phục. Hắn thấy mấy môn hạ của những Điện chủ này đều là gặp may mắn, được trời ưu ái, điều kiện vốn dĩ là tốt hơn những Đệ tử Cao cấp của các Pháp vương rất nhiều, nhận được sự ưu đãi cũng nhiều.

Cho nên hắn hôm nay ở trên võ đài, quyết chí đánh bại Tần Vô Song xuống đài, chứng minh thực lực của mình.

- Tần sư đệ, tên tuổi của ngươi trong thời gian này như sấm bên tai, thực lực rốt cuộc như thế nào, ngu huynh còn muốn mở mang tầm mắt.

Gã nọ cười u ám nói.

Tần Vô Song gật gật đầu:

- Được, sư huynh tên họ là gì.

- Ta tên Hạ Phi Hồng, là người có thể áp chế được danh tiếng của ngươi.

Kẻ này có vẻ vô cùng tự tin. Hắn ngày đó quan sát Tần Vô Song cùng chiến đấu với gã số 68, nghĩ thấy Tần Vô Song chỉ là một gã thiếu niên, thực lực như vậy thì quả thật cũng khá, nhưng cũng vẫn chỉ là cũng khá mà thôi!

Hắn tự tin, bằng vào một chiêu khoái kiếm cực nhanh của hắn thì tuyệt đối có thể khiến cho Tần Vô Song không kịp ứng phó.

Hắn tên là Phi Hồng, kiếm pháp cũng như vậy, nhanh như con chim hồng nhạn, kiếm thế kỳ dị xảo trá, lại nhanh giống như tia chớp.

- Ngươi cũng dùng kiếm?

Tần Vô Song mỉm cười hỏi.

Hạ Phi Hồng cười lạnh:

- Ngươi là một kẻ dùng roi dài làm binh khí, cũng dám mang một thanh kiếm trên lưng, vậy ta làm sao không thể dùng kiếm?

Tần Vô Song nhàn nhạt cười:

- Được, nếu như ngươi đã tự hào về kiếm pháp của bản thân thì chúng ta hôm nay sẽ luận bàn một chút kiếm pháp. Nếu ta chỉ cần dùng một chút sợi roi thì coi như ta thua. Thế nào?

- Vậy cũng không cần thiết, cao thủ luận võ, xem trọng sự công bằng, ngươi có thủ đoạn gì thì cứ đem tất cả ra, ta có bao nhiêu thần thông cũng sẽ đem ra hết không lưu chút nào. Nói chung, mọi người toàn lực mà chiến đấu. Tránh cho khi ngươi thua, lại thua không phục, tìm cớ chối bỏ.

Tên Hạ Phi Hồng này khẩu khí tràn ngập sự tự tin.

Tần Vô Song tự nhiên biết, kẻ này là có ý chọc giận hắn, lập tức bật cười lên khanh khách, nói:

- Nếu ngươi nghĩ thấy vài câu nhảm nhí đó có thể chọc giận được ta thì ngươi đã tính sai rồi. Trên thực tế, bất kể là dùng kiếm hay dùng roi, hoặc cho dù là tay không thì đối với ta mà nói cũng chẳng thành vấn đề. Cao thủ thực sự thì một nhánh cây trong tay cũng trở thành thần binh lợi khí. Binh khí không khác nhau, cảnh giới có cao thấp.

Tần Vô Song lặp lại câu nói đã từng được nghe, lập tức đem mười chữ ấy nói ra.

Hạ Phi Hồng vốn dĩ là có ý tưởng chọc giận Tần Vô Song, khi hắn thấy Tần Vô Song tuổi trẻ khí thịnh như vậy, muốn dùng mấy câu để kích thích sự nóng nảy hấp tấp của hắn, sau đó sẽ dùng khoái kiếm thừa cơ truy kích, đem Tần Vô Song đánh bại. Lại không nghĩ tới, Tần Vô Song tuổi trẻ, lại có thể hiểu sắc sảo thần thông như vậy, hiểu rõ hoàn toàn ý đồ của hắn.

Tay phải Tần Vô Song nhẹ nhàng vung lên, Tử Dương Kiếm liền tới trong lòng bàn tay.

Tần Vô Song mỉm cười nói:

- Đây là lần thứ hai ta sử dụng kiếm, lần trước, trong tay ta có kiếm nhưng lại chỉ là để ngụy trang mà thôi, còn lần này, dùng kiếm này là muốn đem kiếm kỹ của ngươi ra thử chiêu.

Hạ Phi Hồng nghe trong khẩu khí của Tần Vô Song có chút ý khinh thị, nhưng thực ra lại là hắn đã nổi giận trước. Linh lực trong lòng bàn tay thúc giục, một thanh kiếm đã lại phóng ra phong quang sắc bén, ánh bạch quang chói mắt liền hiện ra trước mặt Tần Vô Song.

- Tần Vô Song, ngươi có thể ngăn chín chín tám mốt kiếm của ta, cũng không uổng phí khoảng thời gian ngươi tu luyện lâu như vậy.

Nói xong, thân thể thoáng lên một cái, người và kiếm hợp nhất, ngưng thành một đạo bạch quang, vô cùng nhanh phóng cuốn đi hướng tới Tần Vô Song. Kiếm thuật nhân kiếm hợp nhất này ở trong kiếm kỹ cũng không phải là hiếm gặp.

Chỉ là kết hợp với trình độ của Hạ Phi Hồng này thì thật đúng là không nhiều lắm.

Hai mắt Tần Vô Song như ánh điện, giương mắt nhìn thế tới của Hạ Phi Hồng, khóe miệng mỉm cười, tuy rằng là cẩn thận nhưng cũng không gấp gáp vội vàng. Hắn biết, kẻ này nhân kiếm hợp nhất tuy rằng đáng sợ, nhưng đáng sợ nhất vẫn là độ nhanh của Hạ Phi Hồng.

Bản thân kiếm kỹ có lẽ cũng có không nhiều sự huyền ảo nhưng thêm độ nhanh như gió lốc này thì uy lực của kiếm kỹ càng như nước lên thuyền cũng lên.

Khẽ hét một tiếng, Tử Dương Kiếm trong tay Tần Vô Song hướng tới bên trong đạo bạch quang giống như gió xoáy kia đâm mạnh một cái.

Một cái đâm vô cùng đột nhiên này, thoạt nhìn thì quả thật có thể nói là liều lĩnh.

Nhưng một kiếm này lại là ý nghĩa cao thâm của Độc Cô Cửu Kiếm. Một kiếm này chẳng những tấn công chuẩn xác vào sơ hở bên trong kiếm thế của Hạ Phi Hồng, mà còn công kích uy hiếp tới sự phòng ngự của thế kiếm.

Kiếm pháp của Hạ Phi Hồng gọi là Toàn Phong Lạc Diệp Kiếm, dựa vào chính là sự giống nhau khi gió xoáy, quét hết những đám lá rụng, thế tiến công như mây bay gió thổi.

Một đẹp che trăm xấu, dùng độ nhanh để che lấp tất cả các sơ hở trong kiếm thế. Hơn nữa hắn xuất ra đạo bạch quang kia cùng có thể tạo được tác dụng che mắt đối phương. Nhưng mà chiêu này của hắn đối với những kẻ tu vi thấp mà nói thì còn có thể sử dụng được.

Còn trong mắt kẻ như Tần Vô Song thì những sự sơ hở bên trong kiếm thế đã bị phóng đại vô hạn rồi. Tần Vô Song với kẻ đối địch, kinh nghiệm phong phú, mặc kệ là áp chế kẻ đó trước hay là áp chế kẻ đó sau thì đều phải dốc hết sức suy nghĩ cẩn thận kỹ càng.

Luận tốc độ, Tần Vô Song tự hỏi sẽ không thua kém gì cấp bậc này của Hạ Phi Hồng, nhưng nếu cùng hắn liều mạng thì lại là việc lãng phí linh lực trong cơ thể. Cũng là tiến tới hình thức chiến đấu mà Hạ Phi Hồng mong đợi nhất, khiến cho đối thủ nắm được giai điệu chiến đấu. Tuyệt đối không phải là điều mà Tần Vô Song mong muốn.

Hạ Phi Hồng lại muốn kéo chiến cục nhanh lên, Tần Vô Song hắn lại cứ cố tình đánh chậm, lấy vô chiêu thắng hữu chiêu, khiến cho Hạ Phi Hồng không thể tiến vào tiết tấu chiến đấu mà hắn mong muốn.

Chiến lược này có thể nói là ngay lập tức nắm được yếu điểm của Hạ Phi Hồng, có thể nói là đánh rắn đánh giập đầu.

Một khi ngươi đã muốn thi triển sự đắc ý nhất thì ta lại cứ khiến cho sự đắc ý của ngươi trước mặt ta hoàn toàn không thể thi triển ra được. Tần Vô Song sau một kiếm đơn giả này liền lập tức áp chế. Hắn tấn công vào bên trong quang đoàn, linh lực đột nhiên kích động tiến lên phía trước, từ mũi kiếm dâng lên mà ra, lại dung nhập ba phần kiếm ý Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm vào trong đó.

Tên Hạ Phi Hồng kia há lại là kẻ không hiểu nặng nhẹ? Gặp một kiếm đâm tới của Tần Vô Song thì liền biết là gặp phải cao thủ, hơn nữa lại là một cao thủ vô cùng độc ác nham hiểm.

Một kiếm này, liền đánh trúng chỗ uy hiếp nhất của hắn, khiến hắn không thể không quay về phòng ngự. Hoặc là rút kiếm quay về phòng ngự, hoặc là bị đối phương đánh trúng.

Đối diện với hai sự lựa chọn này, Hạ Phi Hồng buồn bực than nhẹ, lại lựa chọn rút kiếm về.

Leng keng!

Linh lực va chạm, thông qua binh khí của hai kẻ đang đấu nhau tràn ra. Hạ Phi Hồng chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, thiếu chút nữa là giữ không vững trường kiếm trong tay.

Một kiếm của chính mình giống như quét ở trên một đám cây bông, mềm nhũn, dường như không có lực gì cả, nhưng lực đạo lại đột nhiên sinh ra, lại tràn đầy phản lực, khiến cho kiếm trong tay hắn thiếu chút nữa là bị đánh bay. Hạ Phi Hồng kinh hãi thất sắc, âm thầm nghiêm nghị:

- Tiểu tử này, linh lực quả thật mạnh, chẳng lẽ hắn từ trong bụng mẹ liền bắt đầu luyện khí Tiên Thiên rồi?

Tần Vô Song sử dụng chiêu vừa rồi kỳ thật chỉ là phương thức phá kiếm bình thường. Phương thức này không có chiêu số cố định, lại có thể liệu định tiên cơ, nắm bắt lấy lỗ hổng của đối phương. Nếu không thể phá vỡ kiếm pháp của đối phương thì cũng có thể khiến hắn không thể không thu kiếm về phòng ngự, có thể nói công thủ vẹn toàn.

Hạ Phi Hồng trong lòng âm thầm kêu khổ, hắn mới ra một kiếm liền cảm thấy khổ sở không nói lên lời.

| Tải iWin